Chương 1: (Vô Đề)

01

Ngày Tạ Vô Trần phi thăng, Lý Gia Thôn chật kín người đến chúc mừng.

Ngưỡng cửa nhà ta suýt bị đạp nát, dọa Đại Hoàng đến mức nằm bẹp ở cửa, không dám kêu một tiếng.

"Trân Châu thật có phúc, năm đó nhặt được Tạ tiên sinh, chúng ta còn cười nhạo con bé ngốc nghếch."

Khi ta còn đang kinh ngạc trước chiếc xe loan dát vàng lấp lánh của tiên nhân, Tạ Vô Trần đang ngạo nghễ nhìn ta:

"Sư tôn nói, ngươi có ơn với ta, tiên nhân nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi muốn gì ta đều đáp ứng."

Trong năm năm nhặt được Tạ Vô Trần, ngày nào ta cũng nghĩ đến việc để hắn ở rể.

Hắn luyện kiếm, ta trồng trọt.

Hắn tu luyện, ta kiếm tiền.

Chỉ mong có ngày có thể lay động được trái tim Tạ Vô Trần.

Tạ Vô Trần không thích ta, hắn chỉ thích tiểu sư muội thông minh của mình, Thi Vũ.

Tiểu sư muội Thi Vũ vừa thông minh vừa xinh đẹp.

Một kiếm quyết, Tạ Vô Trần chỉ dạy một lần là nàng ấy đã hiểu.

Ta lén luyện mười mấy lần, cũng chỉ có thể ném thóc cho gà xa hơn một chút.

Còn bị Tạ Vô Trần và Thi Vũ bắt gặp, Thi Vũ che miệng cười đến chảy nước mắt.

Tạ Vô Trần ghét nhất kẻ ngu ngốc, hắn nhíu mày:

"Lý Trân Châu, ngươi không có linh căn, đừng phí công vô ích."

"Sư huynh, phàm nhân tuổi thọ ngắn ngủi, cả đời chỉ như chớp mắt." Thi Vũ khuyên hắn, "Kết làm phu thê một đời đối với tiên nhân mà nói cũng chỉ là thoáng chốc, sẽ không ảnh hưởng đến việc chúng ta phong ấn Thao Thiết."

Sắc mặt Tạ Vô Trần rất khó coi.

Hắn sợ ta muốn hắn ở lại bên cạnh, sống cùng ta trọn đời.

Lúc này, y phục hắn phấp phới, cao quý lạnh lùng.

Chẳng giống Tạ Vô Trần năm năm trước, suy yếu đến mức chỉ còn một hơi thở, phải để ta từng thìa từng thìa đút cháo cho.

Tạ tiên sinh vĩnh viễn không thể làm phu quân của Lý Trân Châu nữa rồi.

Vậy thì ta sẽ không dây dưa với hắn nữa.

Ta nghĩ một lát, bế Đại Hoàng lên:

"Ngươi chữa bệnh cho Đại Hoàng, coi như không nợ ta nữa."

Tạ Vô Trần sững người, nhưng rất nhanh đã hiểu ra đây là một cuộc trao đổi có lợi.

Hắn phất tay, Đại Hoàng đã ba ngày không ăn cơm lăn một vòng, vui vẻ chạy đến ăn thức ăn thừa trong bát.

Thi Vũ vui mừng kéo vạt áo hắn:

"Sư huynh, duyên phận giữa huynh và nàng ấy đã hết, chúng ta mau trở về báo cáo thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!