Trương Huệ Lan vẫy tay với mấy tên đàn em.
- Thằng kia đâu, mang vào đây, cho hai đứa nó làm một đôi uyên ương xuống suối vàng.
Tôi hoảng hốt nhìn bọn chúng kéo lê một người đàn ông quần áo nhăn nhúm trên nền xi măng, áo sơmi trắng in cả những dấu giày bẩn thỉu cùng vài vệt máu khô màu đỏ sẫm. Gương mặt bị đánh đến thâm tím, khoé miệng còn đang chảy máu.
Ngô Giang!
Tôi không nói được, cổ họng chỉ phát ra được những tiếng rên khẽ.
Bọn chúng đánh anh ấy…
Khốn kiếp, bọn chúng dám đánh anh ấy thê thảm như vậy…
Trương Huệ Lan kéo bỏ miếng băng dính đang dán miệng tôi, cười khẽ.
- Nói đi, cầu xin tao đi, không chừng tao sẽ mủi lòng mà tha cho nó đấy.
Lồng ngực tôi phập phồng vì tức tối. Muốn tôi cầu xin? Nói một nghìn lần cũng được, chỉ cần anh ấy được thả ra, nhưng tôi đâu phải mới biết bà ta vài ngày.
Tôi biết bà ta đã mười mấy năm rồi, loại người như Trương Huệ Lan sẽ không bao giờ giữ lời. Bà ta giống như con mèo vờn chuột, trước khi giết muốn đùa giỡn tôi mà thôi. Bà ta nhất định sẽ giết cả hai chúng tôi.
- Giang… Giang… anh có nghe thấy em không?
Miệng tôi khô khốc, giọng nói cũng khản đặc. Mặc kệ tôi gọi thế nào Ngô Giang vẫn nằm im không nhúc nhích.
Cả người tôi lạnh như bị ngâm trong nước đá. Tôi tự nhủ anh ấy sẽ không sao… sẽ không sao… chỉ là bị ngất đi một lúc thôi.
Tiếng cười ghê rợn như âm thanh của ma quỷ lại vang lên bên tai tôi.
- Mày nói xem, có phải mày sinh vào giờ sát người thân không? Tao vốn chỉ bảo chúng nó bắt mày thôi, không nghĩ tới lại có thêm cả thằng chồng mày. Dọc đường cũng định vứt nó xuống cho khỏi phiền rồi, nhưng nó lại không biết điều, dám gây lộn trong xe tìm cách cứu mày. Đám đàn em của tao đành phải cho nó bài học nho nhỏ. Ông bà ngoại, mẹ mày, sắp tới là thằng chồng mày… Ha ha, ai ở cạnh mày cũng xuống suối vàng cả rồi, mày ở lại một mình chắc buồn lắm, tao sẽ cho mày đi theo luôn để gia đình đoàn tụ.
Tôi lắc đầu, nghĩ đến Ngô Giang sẽ phải vì tôi mà chết… Sao trời lại không có mắt như thế, anh ấy vô tội, từ đầu tới cuối anh ấy không hề liên quan đến chuyện này… tất cả tai hoạ đều chỉ vì anh ấy đã lấy tôi.
- Tôi xin bà… bà thả chồng tôi ra! Bà muốn làm gì tôi cũng được, tôi chỉ xin bà thả anh ấy. Anh ấy không liên quan gì đến hận thù giữa chúng ta.
Trương Huệ Lan nhướn mày ngạc nhiên, khoé môi cong lên thoả mãn.
- Phải nói là tao đặc biệt thích nghe mày cầu xin. Từ lần đầu tao gặp mày đến giờ chưa từng nghe mày nói được câu nào dễ chịu. Mày kiêu ngạo như thế rốt cục cũng chẳng khác gì mẹ mày, vẫn phải quỳ dưới chân tao. Xem ra mày rất yêu chồng nhỉ… tao thấy nó cũng rất yêu mày, làm người chẳng nên chia rẽ vợ chồng yêu nhau.
Quả nhiên không có tác dụng. Tôi biết cầu xin bà ta cũng chẳng ích gì, chỉ tự rước lấy nhục nhã. Nhưng mà tôi không còn cách nào khác.
- Giết chúng tôi bà cũng không thoát được đâu!
Trương Huệ Lan trợn trừng mắt, đột nhiên bóp cổ tôi thật chặt.
- Mày tưởng tao còn gì để mất à? Vì mày nên mọi thứ mới hỏng bét. Cảnh sát đang truy lùng bọn tao khắp nơi, mày nghĩ tao sẽ sợ mấy lời đe doạ của mày chắc, có chết tao cũng phải lôi mày theo!
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Trương Huệ Lan buông tay khỏi cổ tôi. Bà ta nhìn cái tên trên màn hình, cau mày khó chịu.
- Mình à, tôi nghe đây!
Mình? Là bố tôi sao?
Thật đáng cười, mụ đàn bà này sắp giết tôi, còn bố tôi thì đang tình cảm thắm thiết với bà ta.
- Mình nghe ai nói chuyện đó, đứa nào bép xép thế? –Trương Huệ Lan nghiến răng, tức tối nhìn đám đàn em một lượt.
Ánh mắt bà ta đi đến đâu liền khiến mặt người ở đấy tái xanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!