Chương 32: Chúng ta không phải quan hệ bất chính

Sau chừng ấy năm, Ngô Giang có hạnh phúc hay không thì tôi không rõ. Nhưng tôi chắc chắn là thê thảm.

Nếu thời gian quay ngược lại, có lẽ ngày bảo vệ khoá luận ấy tôi sẽ không đến công viên Mùa thu vàng mà lên sân thượng nhà A.

Tôi không biết vì sao Ngô Giang lại muốn gặp tôi ở đấy, nhưng ngay cả nếu anh ấy chỉ muốn nói vài lời hỏi thăm với tôi cũng tốt, chí ít tôi sẽ không vội vàng nhận lời cầu hôn của Nguyên Bảo, chỉ cần gặp Ngô Giang, tôi nhất định sẽ phân vân.

- Em vẫn ổn chứ? –Ngô Giang nhẹ giọng hỏi tôi.

Câu điển hình mà những người tình cũ sẽ nói với nhau khi gặp lại là gì? Em có khoẻ không? Em vẫn sống tốt chứ? Dạo này em thế nào?…

Thật ra những lời hỏi thăm ấy cũng không khác gì một câu hỏi thăm thông thường với những bạn bè khác. Ngay cả một người chỉ từng quen biết sơ sơ thì lâu ngày không gặp chắc chắn bạn cũng sẽ hỏi một câu tương tự như vậy.

Điều duy nhất khác biệt là tâm ý của người hỏi.

Bạn có muốn biết một người quen ngày trước chẳng mấy thân thiết sống như thế nào không? Có thật lòng quan tâm công việc hay tình cảm của người đó không? Tôi dám chắc là không có hoặc nếu có thì rất ít.

Nhưng nếu đó là người bạn từng yêu, bạn đương nhiên sẽ muốn biết người đó bây giờ sống như thế nào, có ổn hay không.

Tôi từng đọc ở đâu đó rằng nếu ai nói không hề quan tâm người tình cũ của mình hiện giờ sống ra sao thì chỉ có hai khả năng, một là nói dối, hai là yêu không đủ sâu sắc.

Tôi và Ngô Giang không tính là tình nhân, nhưng cái mối quan hệ lửng lơ ấy lại khiến tôi không thể bình thản đối diện với anh ấy.

- Em vẫn ổn.

Đó chỉ là một lời nói dối vụng về. Nếu cuộc sống của tôi ổn thì tôi và anh ấy sẽ không bao giờ gặp nhau ở quán bar, càng không thể có tình một đêm trong khách sạn.

- Em không ổn. Nếu chồng em tốt với em thì em đã không đi bar uống say mềm như vậy.

Ngô Giang chủ động nhắc đến chuyện đáng xấu hổ ấy làm tôi cứng họng, cái người đàn ông đáng ghét này, chẳng lẽ anh ấy không thể cư xử theo cách hầu hết người tình cũ khi gặp nhau vẫn thực hiện à?

Chỉ cần hỏi thăm vài câu, nói chuyện nhẹ nhàng rồi ai đi đường nấy là được, cứ chọc khoét chỗ đau của tôi làm gì chứ.

- Chuyện đó… thầy đừng nhắc tới nữa!

- Tôi không còn là thầy của em nữa, không cần gọi như vậy!

Không gọi bằng thầy thì gọi bằng gì?

Tôi nhanh chóng cãi lại.

- Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Em làm sao tự tiện gọi thầy theo cách khác được.

Ngô Giang đưa tay vén một lọn tóc của tôi ra sau tai, khoé môi cong lên nụ cười giễu cợt.

- Không phải tôi biến thái, nhưng mà quan hệ của chúng ta cũng đã đến mức lên giường rồi. Em cảm thấy câu "cả đời làm cha" áp dụng vào tôi và em không phải rất kì quặc à, sau chuyện đó em thật sự thấy tôi có thể làm cha em sao?

- …

Thôi được, không nên tức giận. Dù sao thì từ trước tới nay tôi chưa bao giờ đấu võ mồm giỏi hơn Ngô Giang.

Ánh nắng phủ lên gương mặt Ngô Giang làm tôi có chút cảm giác không chân thực. Thời gian đúng là không bỏ qua ai, nhưng dấu vết năm tháng trên Ngô Giang lại không làm anh ấy già đi, chỉ trở nên trầm ổn quyến rũ hơn.

Người đàn ông đang ngồi bên cạnh tôi có lẽ không còn là người bảy năm trước đã nhảy cùng tôi trên sân thường trường đại học nữa.

Ngô Giang của bảy năm trước giống như mặt trời, rực rỡ đến mức khiến người ta kinh ngạc. Ngô Giang bây giờ lại mang vẻ lạnh lùng, trong đôi mắt màu hạt dẻ phủ một lớp tang thương mơ hồ.

- Em nghe nói thầy đã kết hôn, còn có con trai nữa, chúc mừng thầy. –Tôi cố xua tan đi cảm giác ngại ngùng.

Ánh nhìn của Ngô Giang đột nhiên trở nên bén nhọn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!