Tuần kế tiếp Ngô Giang không lên lớp. Bọn tôi được nghỉ luôn hai buổi tiếng Anh chuyên ngành.
Không biết Ngô Giang vì sao lại xin nghỉ, hay là anh ta bị ốm? Tôi có số điện thoại của Mr. Ngô nhưng chưa từng chủ động gọi cho anh ta bao giờ, càng không biết nên lấy lý do gì để gọi nữa.
Hỏi thăm sức khoẻ? Hừm, lý do này nghe có vẻ hợp lý. Dù sao thì Ngô Giang cũng là thầy giáo, tôi hỏi thăm anh ta là chuyện rất bình thường, không có gì mờ ám cả.
Bấm số rồi lại tắt đi, cứ thế mười mấy lần, sau cùng tôi cũng lấy hết can đảm gọi một cuộc tử tế, không ngờ đến phải nghe tổng đài trả lời.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…"
Hừ, Ngô vặn vẹo đáng ghét, tại sao lại tắt điện thoại chứ?
Tuần tiếp theo, bên khoa thông báo Ngô Giang đã chính thức xin nghỉ, cô Lê trở về dạy lớp tôi.
Tin này thật sự quá bất ngờ, tôi còn chưa kịp hiểu vì sao Ngô Giang lại rời đi đột ngột như vậy, chỉ cách đó mười ngày anh ta còn tỏ ý muốn giúp tôi tìm học bổng du học.
- Cậu biết chuyện vì sao thầy Ngô Giang lại xin nghỉ không? –Cô bạn bên cạnh huých tay tôi.
- Vì sao?
- Bác mình làm ở phòng giáo vụ, bác ấy nói thầy Ngô Giang đi Mỹ rồi, hình như là để kết hôn. Nghe nói gia thế của thầy ấy không tầm thường đâu. Vợ sắp cưới là… người mẫu gì đó… ừm… mình cũng không biết tên.
Chiếc bút trong tay tôi vô thức rạch một đường dài lên trang giấy, mạnh đến nỗi làm rách sang cả trang tiếp theo.
Vợ chưa cưới?
Ngô Giang đi Mỹ để kết hôn? Chuyện này quá mức vô lý, sao anh ta phải gấp rút làm đám cưới như vậy chứ?
Cách đây hơn một tuần anh ta không hề có dấu hiệu nào chứng tỏ mình sắp kết hôn, còn định giúp tôi tìm tài trợ học bổng. Ngô Giang không nói gì với tôi hết…
À, mà vì sao lại phải nói với tôi chứ, tôi chỉ là một sinh viên, hoạ chăng là Ngô Giang ưu ái tôi hơn so với những người khác nhưng không có nghĩa là anh ta coi tôi quan trọng. Những suy nghĩ viển vông của tôi chắc là hậu quả của việc đọc quá nhiều tiểu thuyết.
- Nghe nói vợ sắp cưới của thầy là bạn học từ thời phổ thông, hai người họ yêu nhau lâu lắm rồi, lãng mạn nhỉ! –Cô bạn bên cạnh vẫn hết sức hào hứng với chủ đề này.
Tôi chỉ muốn ngay lập tức bịt tai lại.
Ngô Giang đã từng kể với tôi về mối tình đầu của mình. Cô lớp trưởng lớp bên cạnh, hai người họ vô tình gặp nhau trên sân thượng trường trung học…
Mối tình kéo dài nhiều năm, chia tay rồi lại về bên nhau. Sắp có một đám cưới, vậy là kết thúc OE có thể sửa thành HE rồi.
Đây là tin vui đúng không? Hai người yêu nhau cuối cùng cũng đến được với nhau, nên chúc mừng bọn họ.
Nhưng mà tôi không vui một chút nào.
Không hiểu tôi bị làm sao nữa, cảm giác duy nhất bây giờ là khó chịu đến phát điên.
- Ê, Diệp Thư, cậu đi đâu đấy?
Tôi mặc kệ tiếng gọi phía sau, bực bội xách túi đi ra khỏi lớp. Kể từ lúc vào đại học thì đây là lần đầu tiên tôi bỏ học mà chẳng có lý do gì.
Chạy tới công viên Mùa thu vàng, tôi mua một vé vào cửa rồi tìm tới góc vắng người, ngồi thừ trên ghế đá.
Ngô Giang đáng ghét, đang yên đang lành từ Oxford chạy về thành phố H làm gì chứ, sao không đi Mỹ mà kết hôn luôn!
Tại sao lại tới thành phố H, tại sao lại vào đại học A, tại sao lại khuấy động cuộc sống của tôi?
Tệ nhất là anh ta khuấy động tất cả rồi bỏ đi mà không nói một lời.
Cái cảm giác bị vứt bỏ lại một lần nữa kéo đến. Người đầu tiên vứt bỏ tôi là bố tôi, sau đó là Cao Phi, bây giờ là Ngô Giang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!