Giờ tiếng Anh chuyên ngành đông một cách bất thường. Tôi nghĩ giá vàng thế giới trong giai đoạn kinh tế suy thoái chắc cũng không biến động nhanh chóng như số lượng sinh viên đến lớp, đặc biệt là sinh viên nữ.
Tại sao?
Câu trả lời thật đơn giản, trên bục giảng có một người đàn ông đẹp trai mà không phải do phẫu thuật thẩm mỹ hay photoshop, anh ta không biết hát nhưng có cái đầu đầy chất xám, đặc biệt là anh ta chưa vợ và quyến rũ đến chết người…thế thì thay vì ở nhà xem phim hoặc đọc báo lá cải, đến lớp vừa được ngắm mỹ nam vừa được điểm danh, nói chung là nên đến lớp. Thêm nữa người này có phương pháp giảng bài vô cùng thu hút, phát âm tiếng Anh cũng rất hay, các bạn nữ lại có thể nhân cơ hội hỏi bài mà tiếp cận.
Đúng là trăm đường lợi mà không có hại.
Thật ra việc các bạn trở nên chăm chỉ đi học không có gì xấu, cái xấu là có quá nhiều người, ngồi kín sạch các chỗ khiến cho một đứa không may đến muộn năm phút như tôi trợn đau cả mắt cũng không tìm được cái ghế trống nào để đặt mông.
Kết quả là tôi cứ đi ra đi vào mất mấy phút đồng hồ, dĩ nhiên trở thành tâm điểm chú ý của vài trăm con mắt.
- Em chưa tìm được chỗ à? –Ngô Giang đứng ở bục giảng hỏi tôi.
Tôi ngại ngùng gật đầu.
- Dạ vâng ạ.
- Em lên trên đầu này đi, còn một chỗ trống đấy.
Trong lòng tôi đột nhiên nảy lên một tia bất an. Cái này hình như chính là "thụ sủng nhược kinh" trong truyền thuyết. Không dám để mọi người chờ mình nên tôi đành lò dò lên dãy bàn đầu mặc dù không yên tâm chút nào.
Nhìn từ trái sang phải, lại nhìn từ phải sang trái. Sau đó quay lại nhìn ông thầy đẹp trai, ông ta cũng nhìn lại tôi.
Thôi được rồi, trò nhìn nhau này chẳng có gì vui cả. Rõ ràng là Ngô Giang không đeo kính, thế tức là không cận thị, vậy thì con mắt nào của Mr. Ngô nhìn thấy trên dãy bàn này còn chỗ để nhét thêm một người? Tôi thấy những người ngồi đây chỉ hận một nỗi không thể đẩy bớt vài người đi chỗ khác ấy.
Muốn tôi ngồi vào được thì chắc tự tôi phải co người cho mỏng bằng tờ giấy.
- Sao em còn đứng đấy, vào chỗ ngồi đi! –Ngô Giang vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ nhìn tôi.
Liệu có phải thị lực của Mr. Ngô chỉ có hai trên mười nhưng vì sợ xấu trai nên không đeo kính không nhỉ? Chắc phải vậy rồi, nếu không thì sao ngay cả dãy bàn đầu gần nhất anh ta cũng không nhìn rõ.
- Thầy ơi, trên này hết chỗ rồi, để em xuống cuối lớp ạ.
Ngô Giang nhướn mày ngạc nhiên.
- Còn chỗ đấy chứ, chỗ rộng như thế mà em không thấy à, em vào ngồi đi! –Anh ta chỉ tay về phía một chiếc bàn.
- …
Đầu năm nay đại học A thay mới rất nhiều bàn ghế. Cái bàn này thật sự là vừa được thay xong, gỗ mới sáng bóng, vân hoa đẹp mắt, vô cùng sạch sẽ, không hề có chữ viết hay hình vẽ nguệch ngoạc như mấy cái bàn khác.
Vị trí của nó rất nổi bật, phải nói là nổi bật nhất lớp, hơn nữa tôi ngồi vào đấy thì chắc chắn rất rộng rãi thoải mái, không phải chen chúc khổ sở.
Nhưng mà chẳng thà tôi ngồi đất cũng không muốn lên đây ngồi, tin tưởng là cả trăm sinh viên còn lại cũng như vậy.
Bởi vì đây là bàn giáo viên.
Tôi ngơ ngác nhìn cái bàn, lại nhìn Ngô Giang. Anh ta lần thứ tư thúc giục tôi ngồi xuống, cuối cùng, trước sự chứng kiến của mấy trăm con mắt, tôi bất đắc dĩ phải lê thân lên bục giảng.
Hôm nay thật sự là ngày xui xẻo.
Bàn giáo viên vốn là để cho giáo viên, sinh viên mà ngồi lên thì có kết quả gì?
Chính là phải ngoái đầu để chép bài, cả tiếng đồng hồ xoay qua xoay lại làm cổ của tôi cũng sắp vẹo sang một bên. Không những bị hành hạ về mặt thể xác, ngay cả tinh thần của tôi cũng phải hứng chịu ngược đãi.
Rất nhiều nữ sinh đem ánh mắt ghen tỵ hướng về tôi. Hix, ngồi đây thì có gì tốt cơ chứ, đã khó chép bài lại còn bị Mr. Ngô thỉnh thoảng hứng lên chạy qua ngó nghiêng.
Mấy học kì lên nhận học bổng tôi cũng không được chú ý bằng hôm nay. Tôi bắt đầu lo lắng liệu sau khi ra khỏi phòng học thì có bị bọn họ dùng giày cao gót dẫm chết không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!