Mạnh Vân bế Ngô Giai Giai trong ngực, ngơ ngác nhìn Lục Dã, không hiểu ý của anh.
Sau đó cô hiểu ra ý của Lục Dã thì mặt đỏ bừng lên, vừa tức vừa gấp, không quan tâm trong thang máy đang rất đông người.
"Lục Dã anh bị điên à?"
Mãi cho đến khi đến phòng khám, Mạnh Vân vẫn chưa hết tức giận.
Ngô Giai Giai đã hết khóc, người bạn nhỏ tò mò nhìn cô giáo của mình, "cô Mạnh, cô giận sao?"
Mạnh Vân hít thở sâu mấy lần, tâm tình của cô hiện giờ còn đang tức muốn ói ra máu nhưng vẫn miễn cưỡng cười một cái, nói, "Không có, cô không giận."
"Vậy sao vừa nãy cô không nói gì hết?"
Trẻ con rất nhạy cảm, vậy nên mấy chuyện như thế này khó mà qua mắt được bọn chúng.
Mạnh Vân nghĩ ngợi một chút sau đó xoa đầu Ngô Giai Giai.
"Bởi vì cô vừa mới gặp phải một con heo." =)))
Mắt Ngô Giai Giai sáng lên, "Là con heo to tròn màu hồng hả cô? Ngày trước bà của con có nuôi một con, nhưng mẹ con lại nói nó vô tích sự nên đã mang đi bán..."
Giọng của cô bé nhỏ dần.
Cũng may mà đến lượt khám Ngô Giai Giai rồi, Mạnh Vân cũng không nói gì nữa, chỉ là trong lòng cô lại muốn bác bỏ câu nói của cô bé.
Con heo mà bà của cô bé nuôi là con heo nhỏ thịt thơm ngon, còn Lục Dã là con heo lớn ngu ngốc.
Lục Dã đang đeo khẩu trang tự dưng hắt hơi.
Bệnh nhân của anh đã đi nộp phí, chỉ có y tá đi ngang qua hỏi, "Bác sĩ Lục bị cảm à?"
"Không có, chắc là bạn gái đang nhớ tôi thôi."
Lục Dã híp mắt cười.
Sau khi Lục Dã đã giải quyết xong công việc, anh đứng ở phòng thay đồ nghĩ ngợi một chút, thay đồ xong liền cầm túi, cố tình đi vòng xuống khoa nhi ở tầng dưới.
Người trực khoa nhi là một y tá trẻ, Lục Dã ở bệnh viện chỉ gặp qua một hai lần, thành ra anh không biết tên. Nhưng y tá đó thấy Lục Dã mặc quần áo thường nên rất ngạc nhiên, "Bác sĩ Lục? Có chuyện gì sao?"
Lục Dã liếc mắt nhìn thẻ tên trên áo của y tá, cười nói: "Tiền Trinh, quấy rầy cô một chút."
"Không sao không sao, bác sĩ Lục muốn nhờ vả chuyện gì sao?"
Bị Lục Dã nhìn chằm chằm, mặt của Tiền Trinh liền đỏ lên.
"Là thế này, ban nãy tôi mới thấy con của bạn tôi không cẩn thận bị thương, gọi điện cho cô ấy lại không nghe máy, cho nên tôi xuống xem thế nào..."
"A, không thành vấn đề, tôi giúp anh kiểm tra" Tiền Trình mở danh sách trên hệ thống ra, "Tên gì vậy?"
Lục Dã gãi gãi đầu, "Tôi không biết."
"..."
"Là một bé gái đeo cặp nhỏ màu hồng, ôm cổ một cô gái mặc áo hoodie màu xanh."
Cũng may khoa nhi bây giờ đang vắng, Lục Dã mới gặp Mạnh Vân không lâu. Lục Dã miêu tả kĩ càng làm Tiền Trinh cũng nhớ đến một người.
"Chắc là cô bé này, Ngô Giai Giai, vừa mới đi chưa được mười phút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!