Chương 48: Vân Vân ngoan của chúng ta

Mãi đến lúc cơm nước xong xuôi nhưng mặt Mạnh Vân vẫn còn nóng bừng bừng.

Những lời mà anh đã nói, nếu chỉ nói thầm thì không sao, nhưng Lục Dã lại nói nghiêm túc ngay trước mặt bố mẹ nuôi... Cô vẫn không thích ứng được.

Mà đương nhiên là bố mẹ nuôi của Mạnh Vân đều vô cùng hài lòng, vừa nhìn liếc mắt một cái cũng đủ hiểu.

"Nào nào nào, ăn nhiều một chút, cháu đừng khách sáo, cứ coi như đang ở nhà nhé."

"Cảm ơn bác trai, cảm ơn bác gái."

Từ Cầm nhìn thấy hai người tình cảm nồng nàn đang ngồi cạnh nhau thì đột nhiên trong lòng bà lại dâng lên cảm xúc tự hào.

Mạnh Vân của bọn họ... Đã lớn như vậy rồi.

Lớn lên duyên dáng đáng yêu, lại hiểu chuyện, bây giờ còn có một bạn trai ưu tú như vậy.

Mắt của Từ Cầm hơi ướt, nhưng bà vẫn dịu dàng mỉm cười, "Hai đứa đã đi gặp bố mẹ của Vân Vân chưa?"

Bà vừa dứt lời thì bầu không khí trên bàn ăn liền trở nên tĩnh lặng.

Tay Mạnh Vân khựng lại, cô ngưng cười, liếc mắt với Lục Dã một cái.

Lục Dã cười một tiếng, "Vẫn chưa có dịp đến ạ, Vân Vân nói muốn gặp hai bác nên bọn cháu mới về đây trước."

Hai mắt Từ Cầm liền sáng lên, bà gật đầu, "Từ nhỏ Vân Vân đã rất hiểu chuyện, cũng rất hiếu thảo..."

Bà còn định nói gì nữa thì bố nuôi ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời của bà.

"Hôm nay là ngày vui, đừng nhắc đến người ngoài."

Từ Cầm nghe xong thì có chút không vui, "Đó là bố mẹ của Vân Vân, sao lại là người ngoài?"

"Không phải người ngoài thì là người trong nhà à?"

"Lão Ngô! Ông nói cái gì thế! Con cái còn đang ngồi đây..."

Bố nuôi đột nhiên tức giận, ông đặt mạnh đôi đũa xuống, "Biết là con còn ngồi đây thì bà hỏi nó nhiều như thế để làm gì? Bà làm vậy Vân Vân nó sẽ nghĩ thế nào? Bà không nói thì Vân Vân cũng sẽ hiếu thảo với bà, không cần phải đi so sánh với người ngoài!"

Từ Cầm ấp úng há hốc miệng, mặt bà đỏ lên, không thể dịu dàng nổi nữa, "Trong mắt ông, tôi là loại người đấy à?!"

"Vậy sao bà lại nói như thế? Lúc trước nhà người ta còn gọi điện nói muốn Vân Vân giúp, vì sao bà lại gọi cho Vân Vân, thuyết phục con bé giúp người ta hả? Bà không biết tình cảnh của con bé lúc này sao? Bà có biết bọn họ thấy thoải mái lắm không?..."

"Nhà người ta? Đấy là em trai tôi!"

Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Vân nhìn thấy Từ Cầm nổi nóng như thế, cô luống cuống chân tay, "Mẹ nuôi..."

Cô vừa nói, Từ Cầm liền bình tĩnh lại, bà miễn cưỡng cười một cái, sau đó nhìn về phía Lục Dã, sau đó lại nhìn Mạnh Vân một cái.

"Dọa đến hai đứa rồi à?"

"Bác gái..."

"Không sao." Từ Cầm đứng dậy, "Chắc Lục Dã cũng mệt rồi phải không? Lát nữa bác sẽ dọn phòng cho cháu, cháu ngủ bố nuôi của con bé có được không?"

Lục Dã cũng vội vàng đứng lên, "Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, cháu sang khách sạn ở bên cạnh cũng được ạ."

"Như vậy sao được, cháu đã vất vả đến đây mà, nếu không chê chật chội thì ở lại đi, ngày mai bác bảo Vân Vân đưa cháu ra ngoài đi dạo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!