Chương 47: Vân Vân Về Rồi

Mạnh Vân nghe thấy vậy thì liền bật cười, nhưng sau đó lại cảm thấy lúc này mà cười thì lại không đúng lắm nên vội vàng dừng lại.

Dù sao cũng đang trong giờ hành chính nên bây giờ trong trung tâm thương mại không có nhiều người, cô nhanh nhẹn quay đầu, nhẹ nhàng hôn một cái vào môi của Lục Dã xong liền quay đi.

"Em biết rồi. Em cũng yêu anh."

Hai người không ở lại lâu, mua đồ xong thì liền lên tàu cao tốc đi về quê.

Vốn dĩ Lục Dã muốn lái xe, nhưng lại bị Mạnh Vân dứt khoát từ chối.

"Đi đường cao tốc mệt lắm, hơn nữa tối chủ nhật chúng ta ra cũng sẽ rất vất vả, em lại không biết lái xe… Đi tàu cao tốc cũng tiện mà."

Chỉ một câu đấy thôi cũng đủ làm Mạnh Vân nổi hứng lên muốn học lái xe.

Nhiều khi cô thấy Lục Dã đến đón mình tan làm thì vô cùng đau lòng, dù sao làm nha sĩ cũng là bác sĩ, cũng có rất nhiều việc trong ngày…

Mạnh Vân muốn anh có thể nghỉ ngơi một chút, cô muốn thỉnh thoảng có những buổi tối phải lái xe ra ngoài thì có thể giúp anh một chút.

Nghỉ hè không có thời gian, nhưng nghỉ đông thì có lẽ sẽ được.

Mạnh Vân vừa nghĩ vừa dựa vào vai Lục Dã, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Lục Dã chờ đám người ngồi sau ngủ say thì mới dám cần thận quay đầu, anh nghiêm túc ngắm nhìn sườn mặt của cô.

Đúng là một khuôn mặt ngắm mãi cũng không thấy chán. Rõ ràng không phải là quá xinh đẹp, nhưng mỗi khi ngắm nhìn dường như lại không thể dời mắt được.

Lục Dã lặng lẽ nở nụ cười, anh nhẹ nhàng hôn lên trán Mạnh Vân một cái.

"Con người của anh rất chú ý đến trình tự… Nếu đã ra mắt gia đình hai bên thì về sau em chính là người của anh rồi."

Tuy rằng Mạnh Vân không nghe được lời anh nói, nhưng hình như tâm trạng đang rất vui vẻ, lúc ngủ còn cong khóe miệng.

Bởi vì cô đã nói trước với Từ Cầm nên Mạnh Vân và Lục Dã vừa mới xuống tàu thì đã lập tức thấy bố nuôi đang đứng chờ ở ngoài.

Vóc dáng của bố nuôi không cao, mà dường như trong dòng người đông đúc, bố nuôi đứng ở xa xa lại đang vô cùng mong ngóng hai người.

Mạnh Vân nhìn từ xa thấy bố nuôi của mình thì như bị chọc trúng tim.

Tuy là cô luôn cảm thấy tự ti vì gia đình của mình, nhưng cho dù như thế nào thì bố mẹ nuôi đối với cô cũng không khác gì bố mẹ ruột.

Có thể nói, hai người họ có thứ gì tốt nhất cũng đều cho Mạnh Vân.

Hai mắt Mạnh Vân bắt đầu đỏ lên, cô sợ bố nuôi nhìn thấy nên liền đi chậm lại, trốn phía sau dáng người cao lớn của Lục Dã.

Lục Dã không hiểu nên quay đầu lại nhìn cô một cái, "Làm sao vậy?"

Mạnh Vân nhẹ nhàng lau nước mắt, "Em thấy bố nuôi… nên hơi nhớ ông ấy."

Đều do cô không tốt.

Không cần biết như thế nào, nhưng khi cô về nước đáng lẽ ra nên về thăm bố mẹ nuôi trước mới phải. Mạnh Vân lại cảm thấy cô nợ hai người quá nhiều. Lúc trước cô đi du học là mượn khoản tiền mà bố mẹ nuôi tiết kiệm từ lâu, sau đó cô lại từ chối mẹ nuôi nhiều lần, trong nháy mắt Mạnh Vân lại cảm thấy rất khó đối mặt với hai người.

Mẹ nuôi thì cô đã gặp rồi, thế còn bố nuôi luôn trầm tính ít nói nhưng luôn đối tốt với cô thì sao?

Vì do bố nuôi ít hỏi thăm nên cô liền bỏ qua ông ấy sao?

Mạnh Vân không nhịn được mà lau nước mắt, cô dựa đầu vào lưng Lục Dã, áp mặt lại lưng áo của anh, giọng điệu có hơi nghẹn ngào, "… Làm bẩn áo của anh mất rồi, em xin lỗi."

Lục Dã phát hiện ra cô hơi khác, anh muốn hỏi gì đó, nhưng sau đó lại thôi, vậy nên bầu không khí liền trở nên tĩnh lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!