Chương 46: Anh Yêu Em Em Có Biết Không

Lục Dã nói là chuyện nhỏ không tốn công sức thì chắc chắn không đời nào Mạnh Vân tin.

Nhưng nếu đi hỏi mọi người thì không tiện, cô đang tính sẽ từ từ hỏi lại sau. Nhưng rốt cuộc là vì cái gì mà Lý Nhất Tranh lại từ bỏ chuyện mua nhà cho Mạnh Văn Kiệt?

Mạnh Vân cảm thấy Lý Nhất Tranh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, ban đầu cô còn không hiểu rõ, còn tưởng sức khỏe bà ấy không tốt nên mới đi về.

Nhưng bây giờ thì rõ rồi, nhất định là Lục Dã đã đồng ý cái gì thì bà ấy mới chịu bỏ qua.

Trong lòng Mạnh Vân bây giờ có một cảm giác không thể tả nổi, cô gắt gao ôm lấy Lục Dã, mặc kệ tài xế vẫn còn ngồi phía trước, cô dụi đầu vào lồng ngực của anh.

"Anh phải nói cho em biết đấy."

Theo phản xạ, Lục Dã ôm cô gái nhỏ trước rồi mới hỏi ngược lại: "Hả? Cái gì?"

Giọng của Mạnh Vân vừa mềm mại vừa ngọt ngào, Lục Dã nghe câu nào cũng thấy giống như cô đang làm nũng, "Anh đừng lặng lẽ gánh vác mọi chuyện như vậy, có chuyện gì cứ nói với em nha."

Lục Dã bị cô chọc cười, "Thế nào mới là lặng lẽ gánh vác?"

Mạnh Vân không nói gì.

Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ Lục Dã là người hài hước vui tính, nhưng cô biết, chuyện gì cần phải cẩn trọng thì anh sẽ không bao giờ để lộ ra ngoài mặt.

Lục Dã giống như một khối nguyên thạch đang chờ Mạnh Vân đến khai quật, sau đó lại từ từ lột bỏ lớp đá bên ngoài ra.

Cô càng yêu anh thì cũng giống như hòn đá sẽ trở thành một viên ngọc quý.

Bởi vì có được sự chân thành thì phải dùng sự chân thành để đáp lại.

Lục Dã vốn định giải thích, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy xúc động của Mạnh Vân thì tâm trạng anh lại… khác hẳn.

Vì Mạnh Vân, anh không ngại làm bất cứ chuyện gì cả, thậm chí anh không cần cô phải biết, cũng không cần cô cảm kích. Chỉ cần cô có một cuộc sống tốt thì đó chính là hạnh phúc của Lục Dã.

Nhưng dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì khi bản thân mình được người khác trân trọng thì ai mà chả cảm thấy vui vẻ gấp bội lần.

Lục Dã yên lặng một lúc lâu, anh nhẹ nhàng hôn lên tóc của Mạnh Vân.

"Em chính là người mà anh chọn làm vợ, chúng ta là một thể, cho nên cùng nhau đồng hành, bảo hộ lẫn nhau vốn dĩ là điều tất nhiên, em nói xem có phải không?"

Mà bởi vì bị Việt Lan khiêu khích có một chuyện đấy thôi mà Mạnh Vân không tài nào ngủ được, cô đang phân vân có nên gọi điện cho mẹ hỏi rõ ràng hay không, chứ cứ để mập mờ như vậy, nhỡ người trong nhà nghĩ Lục Dã là người coi tiền như cỏ rác thì sao.

Chỉ là bây giờ nên nói kiểu gì, nói xong thì mọi chuyện sẽ thế nào, Mạnh Vân vẫn không biết phải làm sao.

Cô không thể nói, cô ở với Lục Dã lâu như vậy nhưng vẫn không học được một tí nào tài ăn nói của anh. Sợ là đến lúc mọi người biết chuyện thì lại càng đòi hỏi nhiều hơn, hoặc là sau này Lý Nhất Tranh nói lại với Từ Cầm cái gì đó, bảo bà ấy đến đòi hỏi cô, như vậy thì cô càng cảm thấy ngại.

Tuy rằng Mạnh Vân không có nhiều tình cảm với bố mẹ ruột, nhưng cô lại vô cùng biết ơn Từ Cầm, vậy nên đối với cô, hai người họ không khác gì bố mẹ ruột.

Cũng chính vì để tâm mà cô lại càng chần chừ, bởi vì chỉ cần là mẹ nuôi yêu cầu thì chuyện gì cô cũng đều sẽ đồng ý.

Mạnh Vân thở dài, cô yên lặng nhắm mắt lại.

Thôi thì cứ dẫn Lục Dã về quê, sau đó tùy cơ ứng biến vậy.

Mà Lục Dã cũng nhận ra cô đang phân vân.

Chỉ là đầu óc con trai khác con gái, anh thấy Mạnh Vân bị Việt Lan khiêu khích, trong lòng Lục Dã lại cảm thấy rất áy náy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!