Chương 45: Cô Nhịn Hơi Lâu Rồi Đấy

"Trăn Trăn, chị không có ý đó…"

Trong giọng của Việt Lan có tiếng nức nở.

Từ Trăn bĩu môi, "Tôi cũng không có ý đó, chị đừng vu khống cho tôi."

Cô vốn không phải người đanh đá như vậy, cũng không phải không nhường được, nhưng chỉ là Việt Lan đang ở đây, chị ta nhìn cô gai mắt rất nhiều năm rồi, chỉ cần gặp là sẽ trưng ra vẻ mặt coi thường.

Việt Lan và cô không phải cùng một loại người.

Trong mắt Từ Trăn thì Việt Lan là một đóa bạch liên hoa cực lớn, tốt nhất là không nên đi cùng với loại người giả tạo thế này, đằng trước đằng sau giống như là hai con người hoàn toàn khác nhau, tùy từng lúc sẽ tỏa ra mùi hương chết người, mà lại xinh đẹp đến mức khiến người khác khó chịu.

Trong xe bây giờ cũng chỉ còn tiếng sụt sịt của Việt Lan.

Mạnh Vân cảm thấy mình nên lên tiếng, dù sao thì hôm nay là ngày cô đến nhà Lục Dã, cũng là lần đầu tiên ra mắt phụ huynh, mà Việt Lan lại là khách của mọi người trong nhà, cô cũng nên làm gì đó mới phải.

Nhưng cô lại không muốn.

Cô không thích Việt Lan, không cần biết là xuất phát từ góc độ nào thì cô vẫn không thích.

Cũng may mà bầu không khí ngột ngạt này chưa tiếp diễn được bao lâu thì bọn họ đã tới nơi.

Lục Dã dừng xe, anh đi xuống mở cửa cho Mạnh Vân, "Xuống xe đi."

Từ Trăn nhún vai nhảy xuống xe.

Việt Lan hít mũi vài cái, hai mắt đỏ hoe, rụt rè đi đằng sau mọi người.

Chỉ là Lục Dã lại ôm lấy bả vai của Mạnh Vân, hai người rắc cơm chó đến mức không coi ai ra gì, vậy nên Từ Trăn đành phải đi cùng với Việt Lan.

Việt Lan cũng nhận ra rằng không ai muốn để ý đến cô.

Lần trước ở bệnh viện, Lục Dã đã không đáp lại cô, mà hôm nay anh cũng không hề nói chuyện với cô dù chỉ một câu.

Cô đi cùng ba người họ thì cô chính là người thừa.

Việt Lan không muốn ngồi chờ chết, cô lấy lại tinh thần, cố nặn ra một nụ cười, quay sang nói chuyện với Từ Trăn đang cầm điện thoại đi bên cạnh, "Trăn Trăn, em cũng thích chơi mật thất à?"

Từ Trăn không muốn nói chuyện với cô, nhưng không nói thì không được, vậy nên liền thuận miệng "Ừ" một cái.

"Chị cũng vậy, nhưng chị chơi không giỏi lắm, có lẽ phải dựa vào mọi người…"

"Chị gái, chị lớn như thế rồi, chuyện gì cũng dựa dẫm vào người khác à?"

Việt Lan bị Từ Trăn nói một câu mà á khẩu không đáp lại được.

Mà Lục Dã lại hoàn toàn gạt những lời của hai người phía sau ra ngoài tai, anh chỉ quan tâm đến buổi hẹn hò hôm nay mà thôi.

"Chúng ta chưa chơi cái này."

Mạnh Vân sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười, "Không phải anh nói muốn chơi một trăm năm sao, bây giờ mới được bao lâu chứ, sao có thể chơi hết được."

Lục Dã không nghĩ cô vẫn còn nhớ, vậy nên anh cười vô cùng vui vẻ, cúi đầu hôn lên trán cô, "Nhưng lần này không tính, có hai cái bóng đèn kìa."

"…"

Từ Trăn và Việt Lan vừa đuổi kịp thì nghe được lời anh nói, hai người bọn họ liền cảm thấy hạn hán lời.

Mạnh Vân hơi ngượng, cô kéo kéo ngón tay của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!