Người vừa chạy đến là một cô gái nhỏ mặc chiếc váy hai dây màu trắng, giọng nói toát lên phần tinh nghịch lanh lợi, gương mặt lại vô cùng xinh đẹp.
Mạnh Vân nhìn lại một chút, dường như cô lại hiểu được thế nào là gen di truyền của nhà Lục Dã.
Lục Dã cười một tiếng, anh đưa cho cô bé một bao lì xì màu đỏ, "Được rồi, cho em này."
Cô gái nhỏ thu được tiền tiêu vặt thì cười toe toét, chạy như bay vào nhà, trong lúc chạy còn không quên nói một câu: "Cảm ơn anh họ, chị dâu rất xinh đẹp nha!"
Lục Dã cười một cái, anh đẩy cửa xuống xe, sau đó còn đi vòng qua bên kia để mở cửa cho Mạnh Vân, nhẹ nhàng nói: "Vừa nãy là em họ của anh, tên là Từ Trăn, năm nay lên lớp 11… Vừa khùng vừa dở hơi, em đừng để ý nó."
Mạnh Vân dừng một chút, "Em họ của anh… Hôm nay cũng đến à."
"Chắc là ông nội sợ có mỗi mình em sẽ thấy ngại nên mới tìm nó đến chơi với em đấy. Không sao đâu, lát nữa em cần gì cứ sai nó là được." Lục Dã xách túi cho cô rồi mới đi ra sau cốp xe lấy quà cáp, "Nó cầm tiền của anh rồi thì sẽ phải hoàn thành tốt nhiệm vụ thôi, nếu nó làm chị dâu nó không vui, anh sẽ đánh chết nó."
Nghe qua là có thể biết quan hệ trong nhà của bọn họ rất tốt.
Mạnh Vân hâm mộ anh đến mức không nói nên lời, nhưng cũng vì Lục Dã nói vậy mà cô lại cảm thấy an tâm hơn một chút.
Lục Dã gửi xe ở bãi đỗ xe bên cạnh, từ chỗ đó đến nhà anh cũng chỉ mất mấy chục bước chân, vậy nên từ đằng xa đã có thể nhìn thấy có bóng người đang đứng cạnh cửa sắt đợi hai người.
Mạnh Vân đứng bên cạnh chiếc xe, cô hít một hơi thật sâu, sau đó lặng lẽ đuổi theo đi cùng với Lục Dã.
Mà Lục Dã đi được hai ba bước thì bỗng nhiên dừng lại, anh quay đầu.
Mạnh Vân: "Làm sao vậy?"
Lục Dã dồn hết mấy túi quà sang một tay, tay kia của anh duỗi ra nắm lấy tay cô, lặng lẽ dắt cô đi vào.
"Cẩn thận đừng để lạc."
"… Em có phải trẻ con đâu…"
Cả mặt Mạnh Vân đã đỏ lên.
Lục Dã nắm tay cô, ung dung ấn chuông cửa một cái
Cửa sắt "lạch cạch" một tiếng, sau đó bộ đàm bên cạnh lại phát ra giọng của một ông già, "Chìa khóa nhà mình mà cũng không mang à?!"
Lục Dã cười một tiếng, "Mọi người trốn ở cửa cũng lâu rồi mà, đằng nào cũng tiện tay, vậy thì mau mở cửa cho bọn con được không?"
"…"
Bộ đàm bị cúp ngay lập tức.
Lục Dã nhún vai, anh vẫn nắm chặt tay Mạnh Vân, sau đó kéo cô vừa đi vừa nói: "Em thấy đấy, ông nội đáng yêu lắm phải không?"
Mạnh Vân nhẹ nhàng trả lời, nhưng vẫn hơi run run.
"Ừm.. Ừm, rất đáng yêu…"
Lục Dã vừa cười vừa nhéo nhéo tay cô, đột nhiên anh lại lôi ra một cái vòng tay, nhẹ nhàng đeo lên cổ tay của Mạnh Vân.
Mạnh Vân: "?"
"Anh thấy cổ tay của em trống quá, đây là lễ vật của mẹ anh, anh mới cầm trộm ra đây đó, em đừng ghét nhé."
Mạnh Vân giật mình hoảng hốt, ngay lập tức cô định tháo vòng tay ra, nhưng cô lại nhìn thấy Lục Dã đang cười thì liền hiểu ra anh đang trêu chọc mình.
"Lục! Dã!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!