Chương 43: Được Rồi Được Rồi, Vậy Em Lấy Thân Trả Nợ Đi

Hai người nằm trên chiếc giường lớn một lúc, sau đó vẫn quyết định buổi tối sẽ đi ăn hải sản.

Dù sao đã mất công tới đảo rồi, vậy thì hải sản nướng, BBQ, các quán ăn ven đường cũng phải nếm thử mỗi món một ít mới được.

Hải sản ở thành phố làm sao bằng hải sản ở đây, con hàu ở đây con nào cũng to như lòng bàn tay.

Mạnh Vân không thích ăn mấy món này lắm nên đã gọi thử các loại sò. Chủ quán nướng mấy món, sau đó lại cho thêm ớt vào, trong chốc lát mùi thơm đã bốc lên ngào ngạt, ai đi qua ngửi thấy chắc chắn sẽ không thể cưỡng lại được.

Lục Dã không hay ăn ở các hàng quán vỉa hè, nhưng thấy chủ quán chế biến đồ ăn có đeo găng tay, tất cả nguyên liệu được vớt trực tiếp từ dưới biển lên, đều là đồ tươi sống, lúc sơ chế vẫn còn nhảy tanh tách, hoàn toàn hợp vệ sinh an toàn thực phẩm.

Anh đi cùng Mạnh Vân nên cũng gọi không ít hải sản, định lát nữa sẽ thử hết tất cả món.

Phiên chợ náo nhiệt nhất thì vẫn phải là về đêm, hai người chọn một góc sau đó ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện.

"Sao không thấy cát huỳnh quang nhỉ."

"Anh mới đi hỏi dân ở đây, mọi người nói đảo Dongji không hay thấy cát huỳnh quang đâu, muốn ngắm rõ thì phải đi đảo Hoa Điểu* thì mới thấy được. Lần này chúng ta đi hơi vội nên không kịp mua vé đến đảo Hoa Điểu, hay là cuối tuần lại đi nữa nhé?"

*Đảo Hoa Điểu (): Là đảo cực bắc của tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc

Lục Dã có hơi ngại. Thật ra anh cũng chưa tới đây bao giờ, lúc chọn địa điểm đi du lịch lại không chú ý đến đánh giá và bình luận của những người đã từng đến đây nữa.

Mà rõ ràng Mạnh Vân thì muốn đến đây vì bãi cát huỳnh quang…

"Không vội mà, tới mùa hè là sẽ có hả? Dù sao thì nơi này cũng rất đẹp."

Mạnh Vân không để ý lắm, cô đeo bao tay dùng một lần, tiện tay đút vào miệng Lục Dã một con trai.

Lục Dã ăn cay nhiều nên môi đã đỏ cả lên, anh uống vài ngụm bia, sau đó mới tiến lại gần cô.

"Em muốn cho anh chết vì cay à…"

"Anh làm gì vậy, đang ở ngoài đấy! Á… Lục Dã!"

Mạnh Vân đẩy mạnh anh ra.

Lục Dã thấy Mạnh Vân ngại đến mức tức giận thì mới ngưng lại, ngoan ngoãn cúi đầu ăn que nướng.

Chỉ là khi hai người đã yên lặng thì âm thanh từ bàn bên cạnh mới vang lên vô cùng rõ ràng.

"Bố, sao chúng ta lại đến đây chơi vậy? Không phải bố nói đến gặp mẹ sao?"

Nghe được giọng nói của người bạn nhỏ thì Mạnh Vân lập tức quay sang nhìn hai người bàn bên một cái.

Bàn bên cạnh có hai người một lớn một nhỏ, mà người bạn nhỏ ngồi bên cạnh bố lại vô cùng xinh đẹp. Tuy cô không nhìn rõ mặt ông bố nhưng cũng có thể đoán được, đứa trẻ này lớn lên sẽ cực kì đẹp trai.

Mà ngay sau đó người bố đã trả lời bằng một câu vô cùng quen thuộc.

"Con có nhìn thấy bầu trời không? Mẹ con đã biến thành một ngôi sao trên bầu trời, còn đang chớp mắt nhìn chúng ta đấy."

"Thật hả bố?"

"Thật mà."

Mạnh Vân nhẹ nhàng cười một tiếng.

Lục Dã liền ngẩng đầu hỏi, "Sao vậy?"

"Không có gì đâu, chỉ là tự dưng em nhớ đến một chuyện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!