Đây cũng không phải lần đầu tiên cái tên Việt Lan xuất hiện.
Chỉ là sau chuyện đám lưu manh thì Mạnh Vân đã tạm thời vứt chuyện này ra sau đầu.
Bây giờ Cừ Ý đột nhiên lại nhắc đến, cô theo phản xạ tự nhiên hơi nhíu mày một chút.
"Tớ biết, là đàn em khóa dưới của Lục Dã."
Cừ Ý nhẹ nhàng cười, "Ông nội của Việt Lan, Việt Tú Hà từng là bác sĩ chuyên khoa mắt nổi tiếng nhất thành phố, trước khi ông ấy nghỉ hưu thì rất có tiếng tăm trong ngành."
"…"
Chuyện này thì liên quan gì đến cô?
Mạnh Vân ngẩng đầu, hơi khó hiểu nhìn Cừ Ý.
"Việt gia cũng giống Lục gia, đều là gia đình truyền thống hành nghề y có bối cảnh, mà hai nhà cũng quen biết nhau nữa. Lúc trước Việt Lan móc nối vài vòng, sau đó lấy được địa chỉ của chồng tớ, còn muốn mời tớ một bữa."
"Tớ với cô ấy chưa từng gặp mặt, cũng không quen biết, lúc cô ấy nhập học thì tớ đã ra trường lâu rồi, cậu nghĩ xem người ta mời tớ đi ăn một bữa là vì cái gì?"
Mạnh Vân suy nghĩ một hồi.
Cừ Ý cong cong đôi mắt, "Tớ không đi."
Dừng một chút, "Nhưng mà, có lẽ là vì cậu. Tớ nghe nói hai năm trước Việt Tú Hà đã muốn giới thiệu Việt Lan cho Lục Dã, chẳng qua nhà Lục Dã lại không muốn để ý. Lần này cậu xuất hiện thì Việt Lan bắt đầu đi khắp nơi dò hỏi tin tức…"
Bỗng dưng Mạnh Vân lại nhớ đến khuôn mặt thanh tú và dáng người mảnh khảnh của cô ấy.
Việt Lan ấy à.
Chỉ là cô lại không ngờ là Cừ Ý lại nói chuyện này với cô.
"Tớ nghĩ dù sao thì chúng ta cũng từng là bạn học, tớ cũng nên giúp cậu một chút." Sau đó Cừ Ý lại nhẹ nhàng cười, "Một phần cũng vì muốn cảm ơn cậu vì không có thành kiến với chuyện của tớ, những lời hôm đó, tớ đã nghe thấy rồi."
Mạnh Vân cắn môi, "Xin lỗi…"
Bàn tán sau lưng mà bị nghe được thì đương nhiên là chuyện lớn rồi, xấu hổ chết mất. Ý của cậu ấy là muốn nói Qúy Hiểu Thích đây mà, dù sao thì Qúy Hiểu Thích cũng là bạn thân của cô, lúc bàn tán lại bị Cừ Ý biết được, cô không phải người nói nhưng cũng thấy ngượng thay.
"Không sao đâu, tớ cũng nghe quen rồi." Cừ Ý cầm đôi đũa lên, "Ăn cơm đi, tớ cũng đói rồi."
…
Thời tiết của tháng bảy cực kì khô nóng, ve sầu trên cây kêu râm ran đến đau cả đầu.
Vốn dĩ Cừ Ý muốn đưa Mạnh Vân về nhà nhưng lại bị cô nhất quyết từ chối.
Mạnh Vân đi bộ một mình trên đường, mà mới đi được mấy bước thì mồ hôi đã đổ như tắm.
Cô lấy gói khăn giấy từ trong túi ra, trong đầu vẫn còn nghĩ đến chuyện của Việt Lan.
Việt Lan… với Lục Dã là môn đăng hộ đối, cô ấy lại thích Lục Dã, thậm chí còn rất thân với nhà anh ấy.
Thật ra thì nhìn kiểu gì cũng thấy hai người vô cùng xứng đôi.
Chỉ là hiện tại ngày nào Lục Dã cũng dỗ dành cô, lời ngon tiếng ngọt lại ra vào đúng chỗ, làm cho Mạnh Vân càng ngày càng cảm thấy tin tưởng vào tình cảm của hai người.
Cô đi du học ba năm đã không làm được chuyện gì ra hồn, mà bây giờ khi trở về thì càng không.
Đành mặc kệ ai muốn nói gì thì nói vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!