Chương 38: Nói Tiếp Này, Cậu Có Biết Việt Lan Là Ai Không?

Mạnh Vân đã sớm quen với mấy trò đùa này của Lục Dã những lúc lên cơn như thế này rồi.

Cô đẩy ngực Lục Dã ra, "Còn nói đùa nữa thì anh xuống sàn ngủ đi."

Lục Dã cũng chỉ muốn đùa chút cho cô vui thôi chứ không có ý định gì cả.

Anh cười cười, siết cánh tay lại, ôm chặt người trong lòng, "Cũng khuya rồi, ngủ thôi."

"Ừ… Ngủ ngon."

Lần tiếp theo mở mắt ra thì đã sang ngày mới.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Vân tỉnh dậy mà đang nằm trong ngực đàn ông. Thực ra thì cũng không phải lần đầu tiên, ba năm trước cũng có một ngày như thế này. Chỉ là lúc đó cô sợ đến nỗi phát hoảng, cả người run run không biết phải làm sao, chỉ có thể vội vàng mặc quần áo rồi chạy như bay khỏi khách sạn, sau đó ra nước ngoài biệt tăm biệt tích luôn.

Lúc ấy giống như có người đuổi theo cô sát đít vậy.

Đâu có nhàn nhã như ngày hôm nay đâu.

Cô cảm nhận được hô hấp của Lục Dã đang gần ngay trong gang tấc, Mạnh Vân không nhịn được liền đỏ mặt, cô định lui ra đằng sau một chút nhưng lại hơi do dự, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm không nhúc nhích.

Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Lục Dã. Từ góc độ này, làn da của anh lại đẹp kinh hồn, mềm mịn giống da con gái, khuôn môi cũng đẹp, mũi cao, lông mi vừa cong lại vừa dài…

Tóm lại nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp.

Mạnh Vân càng nghĩ càng thấy buồn cười, cô không nhịn được cong khóe môi cười thầm.

"Em cười cái gì?"

Mà không biết từ lúc nào Lục Dã đã tỉnh rồi, còn đang híp mắt nhìn cô.

Mạnh Vân có hơi xấu hổ, cô quay đầu lại, "Xem anh còn không dậy nổi kìa, hôm nay không đi làm sao?"

Lục Dã véo nhẹ vành tai của cô, "Hôm nay là thứ bảy."

"…"

Mạnh Vân mới nghỉ được một tuần mà đã không nhớ rõ thứ ngày tháng nữa rồi.

Nếu hôm nay là thứ bảy thì ngủ thêm một lúc cũng không thành vấn đề, chỉ là bị Lục Dã nhìn chằm chằm như vậy thì làm sao mà ngủ nổi, cô đẩy tay của anh ra, nhẹ nhàng nói: "Em dậy đây, anh ngủ thêm đi."

Lục Dã cười một tiếng, sau đó cũng tung chăn dậy theo, "Dậy thôi, anh đưa em đi ăn sáng."

"…"

"Lát ăn xong chúng ta tiện đường đi mua ít rau nhé, anh sẽ cho em nếm thử tay nghề của anh."

Lần trước Lục Dã đã từng biểu diễn tay nghề một lần rồi, nhưng Mạnh Vân không biết là anh vẫn còn biết nấu món khác nữa.

Chỉ là cô đang ăn ở nhà người ta, ăn uống cũng hơi ngại, vẫn nên để cô vào bếp thì hơn.

Hai người nói chuyện được mấy câu thì liền đứng dậy làm vệ sinh cá nhân.

Mấy hành động này nhìn có khác gì vợ chồng bình thường đâu.

Mạnh Vân càng nghĩ trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.

Nhưng hôm qua cô bị tát hơi mạnh tay, hôm nay lúc rửa mặt nhìn vào gương mới thấy được hai bên má đã sưng lên, mà lại còn hai bên sưng to sưng nhỏ không đều nhau.

Mạnh Vân sợ Lục Dã nhìn thấy sẽ lại tự trách nên liền rón rén đi ra phòng khách, mở túi của mình lấy thuốc, lén lút bôi, chờ nó đỡ sưng thì nhìn sẽ không nghiêm trọng như bây giờ nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!