Chương 36: Tiểu Vân Vân, Tương Lai Của Chúng Ta Còn Dài

Mãi cho đến lúc về đến nhà nhưng mặt Mạnh Vân vẫn còn đỏ bừng.

Cô xấu hổ nên chỉ dám nhẹ giọng nói "Ngủ ngon" xong liền vội vàng xuống xe.

Lục Dã ngồi bên trong cười một lúc lâu.

Anh duỗi tay nhẹ nhàng vuốt vuốt môi của mình, chậm rãi hồi tưởng lại dư vị ban nãy sau đó mới khởi động xe.

Cũng không cần phải lo lắng, ba ngày nữa Mạnh Vân sẽ dọn đến ở chung rồi.

"Tiểu Vân Vân, tương lai của chúng ta còn dài."

Kì nghỉ hè đã bắt đầu, Mạnh Vân không cần phải đi làm nên lúc ở nhà trở nên lười biếng hơn.

Còn ba ngày nữa là cô sẽ chuyển qua ở với Lục Dã, hành lí đồ đạc cũng đã thu xếp xong xuôi cả rồi. Tạm thời cô sẽ không trả chủ nhà căn phòng này, một phần vì chủ nhà còn đang ở nước ngoài, một phần do thời hạn trong hợp đồng vẫn còn, bây giờ cô trả nhà ngay thì không thích hợp cho lắm. Với cả nhỡ cô có cãi nhau với Lục Dã thì vẫn còn chỗ để đi.

Yêu đương như thế này, Mạnh Vân không muốn tự đặt mình vào thế bị động.

Hai người họ cũng đã trưởng thành rồi, dù có yêu thế nào thì cũng không phải tình yêu thời học trò nữa. Chưa từng ở cùng nhau thì sao biết được có tranh cãi, mâu thuẫn gì hay không.

Mạnh Vân cũng biết từ trước tới giờ đều là Lục Dã nhường nhịn cô, anh yêu cô thì cô sẽ đáp lại tình cảm của anh.

Cho dù ra sao thì cũng tình yêu cũng không nên bắt đầu từ một phía.

Nếu Lục Dã không thích cô… thì cô sẽ rời đi.

Cũng… không có chuyện gì to tát cả.

Mạnh Vân nghĩ nếu đã thu dọn đồ đạc rồi thì nên tiện tổng vệ sinh luôn, dọn xong thì lấy tấm vải phủ lên đồ đạc cho đỡ bụi.

Sau đó Mạnh Vân lấy găng tay ra chuẩn bị lau dọn phòng bếp, được một lúc thì có người gọi điện cho cô.

Là mẹ của Ngô Giai Giai, vẫn là giọng điệu dịu dàng ấy, khi vừa mới nghe thì có hơi giống giọng Từ Cầm.

"Cô Mạnh, chuyện này… Chào cô, tôi không quấy rầy cô chứ?"

Tuy bây giờ Mạnh Vân đang dùng vai kẹp điện thoại nhưng khi nghe được bà ấy nói vậy thì liền tháo găng tay ra, cầm điện thoại nhẹ nhàng trả lời: "Không sao, Giai Giai có chuyện gì ạ?"

Mẹ Ngô Giai Giai vội vàng nói: "Không có không có, Giai Giai không có chuyện gì đâu. Không biết cô có rảnh không, tôi muốn mời cô một bữa cơm để cảm ơn cô đã giúp đỡ chúng tôi một năm nay…"

Mạnh Vân định từ chối, nhưng cô lại có chút nhớ Ngô Giai Giai.

Chuyện của Trần Hi chắc chắn đã trở thành vết sẹo trong lòng cô bé, khi còn nhỏ đã chịu nhiều tổn thương thì lớn lên, vết sẹo sẽ không thể xóa được. Tuy ở nhà nhìn cô bé có thể vẫn tươi cười vui đùa, nhưng không chừng tính cách của đã thay đổi phần nào.

Năng lực của cô có hạn, cô đã không thể thay đổi cách nhìn nhận mọi chuyện của Trần Hi, nhưng ít nhất, cô muốn mình có thể làm được gì đó cho Ngô Giai Giai.

Mạnh Vân cười nói, "Vậy chúng ta cùng ăn một bữa, tôi cũng nhớ Giai Giai."

Mẹ Ngô Giai Giai còn sợ cô sẽ từ chối, nghe cô nói vậy thì liền thở ra, vội vàng đưa cho cô địa chỉ.

Mà trưa hôm đó cũng trùng vào ngày cô sẽ chuyển sang nhà Lục Dã.

Mạnh Vân nghĩ một chút, ăn cơm chắc cũng không lâu, vốn là cô sẽ đợi Lục Dã tan làm rồi mới chuyển qua, vậy thì để lúc ăn xong thì cô sẽ về tranh thủ dọn dẹp chút vậy.

Mới nửa tháng không gặp nhưng Ngô Giai Giai đã cao lên không ít, ngoan ngoãn hơn, cô bé nhìn thấy Mạnh Vân thì cười rộ lên, gọi đầy ngọt ngào, "Cô Mạnh!"

Ở tuổi này trẻ con thay đổi rất nhanh, Mạnh Vân cũng mở miệng khen một chút, xoa đầu cô bé, "Có vẻ Giai Giai xinh hơn thì phải? Là do lên tiểu học sao?"

Ngô Giai Giai nghe xong thì vô cùng vui vẻ, ôm một tay cô không buông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!