Lục Dã ngưng cười, sắc mặt anh trầm xuống khiến cho xung quanh chợt trở nên yên tĩnh.
Mạnh Vân nhẹ nhàng nắm tay anh, muốn trấn an anh một chút.
Nhưng cô không thể hiểu nổi tại sao Cảnh Lị cứ phải cố nói như vậy, có thể cô ấy nghĩ như thế là sẽ thân thiết hơn nhưng thật ra người khác lại cảm thấy rất khó chịu.
Lục Dã nắm lấy tay cô sau đó ngăn Qúy Hiểu Thích lại.
"Cảnh Lị, tôi không nghĩ cậu lại nhớ nhung đầu ba trăm mãi không quên đấy."
Mà lời này vừa nói ra thì Qúy Hiểu Thích lẫn Mạnh Vân đều ngạc nhiên.
Lúc này mặt của Cảnh Lị đã đỏ bừng, "Lục Dã! Cậu đừng nói linh tinh! Hôm nay chồng tớ cũng đến đây, cậu cẩn thận…"
"Cẩn thận cái gì? Muốn đánh tôi sao?"
Trong đại sảnh đang có rất nhiều người vây quanh xem chuyện hay, thực ra có không ít người nhận ra Lục Dã, dù sao anh cũng từng là người nổi tiếng trong trường, sinh viên khóa trên khóa dưới ai cũng biết đến anh.
Mà Lục Dã càng không để tâm người khác nghĩ như thế nào.
"Lục Dã cậu!"
"Cảnh Lị, tính của cậu thế nào cả khoa ai cũng biết. Tôi với cậu không có thù oán gì cả, tôi cũng chỉ bạn cùng phòng của đầu ba trăm thôi. Nếu như cậu còn biết điều, lần sau thấy vợ tôi thì đi đường vòng đi."
Lục Dã nói ra một tràng, mà đột nhiên người qua đường ai cũng đều khen một tiếng "hay".
Sau đó cả đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay, thật ra nhiều người không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng mỹ nam mỹ nữ đứng ở đây lên tiếng, bọn họ đều cảm thấy như vậy rất xứng đáng.
Lục Dã lại không hề cảm thấy xấu hổ mà lại còn quay ra chắp tay nói "Cảm ơn, cảm ơn."
Mạnh Vân trong nháy mắt cũng quên cả ngượng ngùng.
Bàn tay ấm áp của Lục Dã nắm chặt lấy tay cô, tựa như muốn để tất cả sự gượng gạo của cô bị gió cuốn đi.
Lục Dã thấy Mạnh Vân nhìn mình như vậy thì liền trêu chọc cô, "Nào, bé con tội nghiệp này, bị người khác bắt nạt mà không biết đường gọi anh à?"
"…Gọi cho anh có tác dụng sao, anh đâu thể bay ngay đến đây được."
"Sao em lại nghĩ anh không thể bay tới đây được?" Lục Dã nhéo nhẹ tai của cô, "Không phải anh vừa bay đến sao?"
Sau đó anh ngừng một cái, đột nhiên lại nghĩ ra chuyện gì đó, nhẹ giọng cười cười.
"Như vậy là mọi người đều biết em là vợ của anh rồi."
Hai người người thả thính người đớp thính không thèm để ý đến người qua đường, Qúy Hiểu Thích đứng cạnh nghe xong thì nổi hết cả da gà da vịt lên.
Cảnh Lị thì đã chuồn từ lúc nào rồi, vậy nên bây giờ chỉ còn mình cô đứng đây ăn cơm chó của cái đôi đang yêu đương thắm thiết này thôi.
Qúy Hiểu Thích không nghe nổi nữa nên liền cắt ngang, "Ngưng ngay, đang đầy người nhìn thế kia, hai người về nhà tình tứ không được à?"
Lục Dã quay đầu, nhướng mày nhìn Qúy Hiểu Thích, "Bạn thân của vợ, em gato à?"
Mạnh Vân liền đỏ mặt ôm tay anh.
"Đừng nói linh tinh."
Qúy Hiểu Thích đang định cãi lại thì lúc này, người đẹp ban nãy bị Lục Dã bỏ rơi mới bước vào.
Tiếng giày cao gót gõ lên sàn vang lên theo từng bước đi, càng đi càng mạnh mẽ, nhưng cũng lại khiến cho người ta cảm thấy vừa dịu dàng vừa ôn nhu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!