Vừa dứt lời, hai người liền ngây ngẩn nhìn nhau.
Tự dưng Mạnh Vân ý thức được lời cô vừa nói có chút vấn đề, cô vội vàng giải thích, lắp bắp nói, "Không… ý của em là… Anh có muốn về nhà em ăn cơm không… Ừm, đúng lúc em muốn vào bếp nấu một bữa."
Lục Dã cười híp cả mắt, anh nhào đến ôm cô một cái.
Mạnh Vân hoảng hốt, sợ anh định nói gì sẽ làm cô á khẩu. Cô hối hận muốn chết, ban nãy chắc chắn là điên rồi mới đi nói gì mà mang người về…
Lục Dã cũng không trêu chọc cô, chỉ cười nói: "Được nha."
Mạnh Vân nhẹ nhàng thở ra.
Cô sợ sẽ phá tan mối quan hệ tự nhiên như bây giờ của cả hai người. Thật ra mà nói Lục Dã đã làm cô động tâm rồi, nhưng cứ nghĩ đến anh thì cô lại nhớ về quá khứ. Mạnh Vân chưa sẵn sàng tiếp nhận, mà nhỡ nếu tiếp nhận ngay thì cô lại sợ sẽ phụ tình cảm của anh.
Trước mắt chuyện gia đình cô cần phải giải quyết đã, công việc cũng cần ổn định nữa, chờ đến khi mọi thứ đâu vào đó thì yêu đương… chắc cũng không muộn quá nhỉ.
Trên đường trở về Lục Dã vẫn luôn nở nụ cười, cứ chốc chốc lại quay sang nhìn cô, nhìn mãi đến nỗi cô cảm thấy ngượng.
"Trên mặt em có gì sao?"
Lục Dã vừa định trả lời thì Mạnh Vân nói câu sau luôn, "Nếu là mấy lời tỏ tình thì không cần nói đâu."
Giọng điệu của cô có chút nghi ngờ, giống như mấy lời tỏ tình trêu đùa của anh đã dọa đến cô, cho nên ngay lúc anh chuẩn bị nói mấy câu kì cục thì cô đã phản ứng ngay.
Lục Dã dừng một chút, sau đó lại không nhịn được mà cười thành tiếng, "Em sợ anh nói mấy câu tình tứ cho nên mới phòng trừ trước vậy à? Không có đâu, không phải, trên mặt em không có gì, chỉ là anh muốn nhìn em một chút thôi."
"…"
"Tại em đáng yêu quá, nhìn mãi cũng không đủ."
Mặt Mạnh Vân đỏ bừng lên, cô đưa tay lên che mặt, sau đó vội vã quay mặt sang cửa sổ, làm bộ như rất có hứng xem phong cảnh bên ngoài.
Lục Dã cũng không trêu cô nữa, anh nhún vai nhưng tâm trạng rất vui vẻ.
Rất nhanh đã đến dưới tầng nhà Mạnh Vân.
Lục Dã xách túi đồ ăn đi theo Mạnh Vân, tung tăng tung tẩy lên tầng.
Mạnh Vân lấy chìa khóa ra, lại quay đầu nhìn anh một cái, sau đó lẩm bẩm, "Cũng không phải lần đầu anh đến…"
Anh hí ha hí hửng cái gì chứ.
"Lần này khác, lần này là em chủ động mời anh mà, còn mọi lần trước toàn là anh bất ngờ đến. Mạnh Vân, trước kia anh sai rồi, về sau nếu em không mời thì anh sẽ không lên tầng."
Mạnh Vân "Ừ" một tiếng, cảm giác như tim vừa mới đập nhanh.
Nếu hỏi trên đời này thứ gì có thể lay động lòng người thì chắc chắn đó là cảm giác được người khác quý trọng.
Lục Dã là người rất tốt.
Cô âm thầm khen anh một cái.
Mà bởi vì cảm động mà hôm nay Mạnh Vân quyết định làm một bàn thức ăn lớn.
Cô ở một mình cũng lâu rồi, khi ở nước ngoài ba năm, tuy rằng trình độ nấu ăn không thể như đầu bếp ở nhà hàng nhưng ít nhất cũng là loại có thể ăn được, vậy nên cô làm mỗi món một ít.
Lục Dã vốn dĩ định phụ giúp cô, chỉ là phòng bếp của cô quá nhỏ, anh lại cao như vậy, nếu đứng cùng thì sẽ rất chật, cho nên khi anh còn chưa kịp sơ chế đồ ăn thì đã bị Mạnh Vân đuổi ra ngoài.
Lục Dã cũng không tức giận, anh ngồi ở bàn trà xa xa nhìn cô đang bận rộn trong bếp không rời đến một khắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!