Lục Dã biết tính của Mạnh Vân, chỉ cần nhìn ánh mắt của cô là biết cô đang tức giận hay không.
Nhưng dù thế nào thì anh vẫn muốn bị cô mắng một chút, đằng nào cũng phải giả vờ sợ hãi rồi thì giả cho chót, vậy nên anh liền tranh thủ ôm cô trong ngực một chút rồi buông ra.
Thực ra Mạnh Vân có cảm động một chút, hẳn là Lục Dã đã đợi cô ở cổng trường rất lâu, sau đó lại lo lắng cho cô nên mới chạy đến.
Chỉ là Lục Dã đúng là biết tranh thủ, có việc gì cũng chạy đến nhà cô…
Mạnh Vân rót cho anh một cốc nước, nghiêm túc nói, "Lục Dã, về sau không cần lúc nào cũng chạy đến nhà em nữa, có việc gì anh cứ gọi cho em là được rồi."
Nhưng cô lại không phải hay nói thẳng những chuyện như thế này, cho nên lúc nói ánh mắt cô cũng lảng đi chỗ khác, không có tí nào gọi là nghiêm túc cả.
Lục Dã thấy Mạnh Vân lo lắng đang mân mê ngón tay thì đột nhiên ý thức được mình hơi vội vàng.
Cô ấy mềm yếu như thế, lại đang sống một mình, có vẻ anh làm vậy là đã không tôn trọng cô.
Lục Dã liền cảm thấy rối rắm.
Đây là ngoài đời chứ không phải trong tiểu thuyết ngôn tình, tuy đúng là hai người từng có chút… quan hệ về thân thể, nhưng anh cũng không thể lấy lý do này để tự do ra vào nhà cô được. Anh không phải nam chính bá đạo trong ngôn tình, đối với người mà anh yêu thì anh vẫn hy vọng cô cảm thấy tự do và vui vẻ.
Lục Dã cầm chìa khóa đứng lên, anh đi ra cửa nói.
"Là do anh hơi nóng vội rồi, vậy tôi có thể mời cô giáo Mạnh đi ăn tối với tôi được không?"
Mạnh Vân thấy anh làm động tác hơi khoa trương thì bật cười.
Tuy Lục Dã không biểu hiện nghiêm túc nhưng cô vẫn cảm giác được là anh hiểu ý của cô nói.
"Được, em mời anh đi ăn, mấy hôm nay phiền anh quá."
Vậy là Lục Dã đưa Mạnh Vân đi ăn Thọ hỉ oa (1)
(1) Thọ hỉ oa là món Sukiyaki, đại khái là thịt bò thái lát mỏng xong nấu nhiều kiểu. Chi tiết xin gõ google =))
Phía trước của cửa hàng không lớn lắm, nhưng bên trong phòng đặt rất nhiều nồi, hơi nóng bốc lên làm người khác muốn đổ mồ hôi.
Mạnh Vân nhìn một vòng, bỗng dưng lại thấy buồn cười, "Bác sĩ Lục, quán này rất bình dân nha."
Câu này của cô cũng không phải nói đại, khi học đại học cô nghe nói nhà anh rất khá giả, thường xuyên mời bạn cùng phòng đi ăn liên hoan, sau đó khi cô về nước thì nghe Qúy Hiểu Thích nói hình tượng của anh đã nâng cấp thành đại gia rồi.
Nhưng sau này gặp lại anh, mỗi lần Lục Dã dẫn cô đi ăn thì không hề tỏ vẻ như bản thân có tiền, đa phần anh thường dẫn cô đi những hàng bình thường.
Tuy rằng Mạnh Vân ở nước ngoài ba năm nhưng cô vẫn thích đồ ăn Trung Quốc hơn, càng không thích những cửa hàng quá sang trọng. Cái cô thắc mắc là Lục Dã nói muốn theo đuổi cô, nhưng cô chẳng thấy anh thể hiện tí lãng mạn nào, làm cô cảm thấy hơi nghi ngờ lời anh nói.
Cảm giác giống như bạn bè đi ăn với nhau thôi chứ không giống như đi cùng với người theo đuổi mình.
Lục Dã đang xem thực đơn, anh nghe thấy cô nói thì ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó cười, "Hầy, em thật là… Anh đang nghĩ cho em thôi mà, anh sợ em bị áp lực."
Anh nhướng mày, gập quyển thực đơn lại rồi đứng lên, "Vậy đi thôi, chúng ta đi ăn nhà hàng bất bình dân."
Mạnh Vân vội vàng kéo vạt áo anh, "Không không không, ngồi đây đi, quán này cũng ngon mà."
Cô nở một nụ cười.
"Đắt quá em không mời nổi đâu. Em là người đang thất nghiệp rồi."
Lục Dã không nhịn được duỗi tay véo má cô.
Mạnh Vân biết chuyện gì anh cũng đều có tính toán chu toàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!