Chương 2: Lục Dã, Anh Là Lục Dã Ca Ca, Có Nhớ Không?

Tự dưng gặp lại người quen ở bệnh viện, mà bệnh viện cũng không phải nơi hay ho gì để ôn lại chuyện cũ.

Lục Dã chống cằm chỉnh giường trị liệu, sau đó lấy một đôi găng tay với một chiếc khẩu trang mới, "Nằm lên đi"

Bên cạnh là các bác sĩ y tá đi tới đi lui với gương mặt khổ sở của người bệnh. Mạnh Vân nhẹ nhàng mím môi, hiểu được bây giờ tốt nhất là không im lặng, nghe theo anh ấy nằm lên giường trị liệu.

Ba năm không gặp rồi, Lục Dã so với hồi đại học khác rất nhiều, nhưng chỉ có mặt mũi vẫn thanh tú như trước.

Mạnh Vân mở to mắt, nhìn anh đang cầm gương nha khoa soi răng của cô, khoảng cách của hai người lúc này còn chưa tới một cánh tay. Nhìn gần càng thấy được đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh, biểu cảm tập trung càng khiến cho nhiều cô gái yêu thích.

Người mà cô không muốn thấy rốt cuộc lại là người đầu tiên gặp được, đúng là không nên nói xấu sau lưng người khác mà.

Mới vừa nãy Qúy Hiểu Thích còn nhắc tới anh ta, còn chưa tới mười phút sau thì anh ta lại xuất hiện trước mặt cô.

Mạnh Vân không kìm được nắm chặt gấu váy.

Bầu không khí bỗng dưng trở nên im lặng, Lục Dã híp mắt cười, nhẹ nhàng hỏi: "Răng miệng của em có vấn đề thật đấy, lần này là đau bên nào?"

Mạnh Vân đỏ mặt, tay chỉ vào má bên phải.

Lục Dã khi cười lên vẫn luôn có chút lưu manh, khác hoàn toàn so với học bá Ngụy Tống Từ lạnh lùng kia.

Anh duỗi tay cầm cái nhíp kim loại ở bên cạnh, lật xuống sau đó gõ vào chiếc răng bên phải của cô.

"A! Đau quá!"

Mạnh Vân đau đến mức không nhịn được kêu thành tiếng.

Có lẽ đúng là đã sâu răng động đến dây thần kinh, chỉ mới gõ nhẹ thế này thôi mà cô đã muốn bật dậy khỏi giường điều trị rồi.

Điều này khiến Lục Dã tự dưng lại nhớ đến mấy chuyện cũ.

– Mạnh Vân hai mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi, cả người đau giống như bị điện giật, giọng nhỏ nhẹ thở gấp.

– Mạnh Vân thì thào gọi tên anh nhưng lại không nói nổi thành lời, tiếng khóc nhỏ nhẹ đáng yêu giống như tiếng mèo kêu.

….

Lục Dã còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô, nhưng lại lặng lẽ nén lại cảm xúc trong lòng, đặt cái nhíp và gương nha khoa xuống khay, quay người sang bên cạnh kê đơn.

"Đi chụp X

-quang đi, cái răng sâu này chắc đã chèn vào dây thần kinh rồi"

Vừa nghe xong Mạnh Vân đã thấy sợ, "Nghiêm trọng như vậy sao?"

Giọng cô nhè nhẹ, còn có một chút nhút nhát, trong lòng Lục Dã dường như bị lông vũ lướt qua, giống như có dòng điện chạy qua.

"Đã đau như vậy rồi chẳng lẽ không nghiêm trọng sao?"

Lục Dã đưa cho y tá tờ đơn rồi bảo dẫn cô đi, "Trước tiên đi đóng phí chụp đi, nếu hôm nay chữa được thì cái răng sâu kia sẽ không đau nữa"

Sắc mặt Mạnh Vân trắng bệch, cô run rẩy đứng dậy đi thanh toán phí.

Lục Dã nhìn thấy bóng dáng yếu đuối của cô, tay đã không tự chủ được mà nắm thành quyền.

Ba năm rồi.

Đã ba năm trôi qua kể từ lúc cô bé này đi mà không nói một lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!