"…"
Mạnh Vân ngây ngốc nhìn anh.
Lục Dã nhìn cô một lúc lâu, trong lòng rối tinh rối mù, "Em… Muốn đi gặp cậu ta à?"
Anh cố gắng đè nén sự sợ hãi lại, nở một nụ cười hỏi cô, "Em muốn đi gặp cậu ta không? Dù sao cũng từng là bạn học…"
Mà cũng chỉ có anh biết, để nói ra câu này anh đã phải đắn đo đến mức nào.
Mạnh Vân vẫn không nói gì.
Lục Dã thấy vậy thì lúng túng, "Xin lỗi, em không vui à…"
Không vui?
Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy cô trả lời, anh ngẩng đầu lên thì đã thấy Mạnh Vân dựa vào cửa sổ xe ngủ rồi.
Lục Dã ngạc nhiên, nhưng bỗng dưng lại nở một nụ cười.
Đắn đo cả ngày, cuối cùng cô có nghe thấy đâu. Anh cũng không biết bản thân lại đi lo được lo mất chuyện gì nữa.
Mạnh Vân uống say rồi thì cũng không quậy phá gì cả, cô ngoan ngoãn dựa vào ghế ngủ say.
Lục Dã định dừng ở ven đường để cô ngủ một lúc nhưng lại sợ cô không thoải mái sẽ bị cảm lạnh nên đành phải lấy chăn dự phòng trong xe ra đắp cho cô.
Anh lái xe chầm chậm để cô ngủ thoải mái, mãi đến khi anh dừng xe dưới tầng nhà cô nhưng Mạnh Vân vẫn đang ngủ rất sâu.
Lục Dã tắt máy, anh nghiêng người dựa vào tay lái nhìn cô.
Trong xe chỉ có một ánh đèn nhỏ trên trần xe, tuy hơi tối nhưng bên ngoài đèn đường lại vô cùng sáng.
Anh nhìn ánh đèn chiếu đến nửa khuôn mặt cô, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy một chút lông tơ trên mặt cô.
Da của Mạnh Vân rất đẹp, tuy khuôn mặt không tính là cực kỳ xinh đẹp nhưng lại rất đáng yêu, có nét dịu dàng ôn nhu, nhìn qua là biết một cô gái nhỏ mềm.
Nhìn bề ngoài như vậy nhưng không ai biết được ẩn dưới đằng sau đó lại là sự kiên cường dũng cảm.
Lục Dã từng nhìn thấy cô gái nhỏ này bướng bỉnh, cố chấp rồi, nhưng anh chỉ thấy cô lại vô cùng đáng yêu.
Nói cho cùng thì cái gì của cô anh đều thích hết.
Lục Dã nhìn chằm chằm Mạnh Vân một lúc lâu, sau đó anh tháo dây an toàn cho cô.
Anh suy nghĩ một chút, như vậy có bị cho là chiếm tiện nghi của cô không?
Từ nhỏ Lục Dã đã được dạy dỗ đàng hoàng, cư xử phải biết chừng mực. Chỉ là một đêm vào ba năm trước, khi Mạnh Vân thơm mềm dựa vào lồng ngực anh, mơ màng gọi anh "Lục học trưởng"…
Anh thừa nhận rằng vào lúc đó, tất cả lý trí và lời dạy bảo từ nhỏ đều sụp đổ trong nháy mắt.
Có trời mới biết anh thích Mạnh Vân đến nhường nào.
Anh suy nghĩ miên man một chút, khi sắp chạm vào gương mặt của Mạnh Vân thì anh bỗng dừng lại.
Vẫn nên chờ cô tỉnh lại trước đã.
Làm vậy thì không chừng cô sẽ rất tức giận.
Lục Dã cười cười tự giễu bản thân, vừa định quay đi thì đã nhìn thấy Mạnh Vân mở mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!