Vừa dứt lời, Mạnh Vân luống cuống tay chân đi ra ngoài, dáng vẻ lúng túng vô cùng đáng thương.
Cô vừa nhát gan, lại không biết cách ăn nói, đây lại là lần đầu tiên cô đối mặt với chuyện như thế này, phản ứng đầu tiên chắc chắn là hoảng hốt, nói không nên lời. Đôi khi cô chỉ mong rằng bản thân giống như Qúy Hiểu Thích, như vậy thì tốt bao nhiêu.
Nhưng Mạnh Vân không thể lùi bước được, cô càng không thể trốn tránh, nếu cô không giải thích và xử lý chuyện này rõ ràng thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.
Lục Dã nhìn thấy cô nắm chặt tay thì trong lòng đã thấy xót không chịu nổi, anh liền đuổi theo cô.
"Mạnh Vân!"
Mạnh Vân ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Lục Dã nhìn cô một chút, nhưng sau đó lại đổi ý, anh cũng không ngăn cô lại, "Được rồi, vậy em nói cho anh biết xảy ra chuyện gì đi, như thế anh mới biết cách bảo vệ em."
Mạnh Vân sửng sốt, vừa định nói "Không cần, cũng không phải chuyện gì to tát cả", thế nhưng đứng trước Lục Dã, cô lại mềm lòng.
Cô do dự kể lại cho anh, "…Đúng là do em hơi nóng vội, em không nghĩ Trần Hi sẽ làm vậy…"
Bây giờ chuyện có đúng là thằng bé đẩy Ngô Giai Giai không đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là Mạnh Vân có chịu xin lỗi thằng bé hay không. Thằng bé nói Mạnh Vân vu khống nó, vậy nên mẹ thằng bé liền nghe theo, chuyện bé xé ra to, bà ấy gọi theo những phụ huynh khác đến, nói là giáo viên đánh đập, cưỡng ép học sinh, còn vu oan hãm hại bọn trẻ.
Sắc mặt của Lục Dã trầm xuống.
Mà Mạnh Vân lại không thấy vẻ mặt của anh, cô cúi đầu thở dài, "Em ra nói chuyện với mẹ của Trần Hi."
Nói xong cô xoay người đi ra.
Nhưng Lục Dã đột nhiên cầm tay giữ cô lại.
"Đừng sợ."
"Em không sợ…"
"Mạnh Vân, em đừng sợ." Lục Dã nghiêm túc nói, "Anh sẽ luôn đứng ở phía sau."
Mạnh Vân bỗng dưng phát hiện ra khi Lục Dã nghiêm túc, hình như có gì đó vô cùng thu hút cô.
Anh chỉ liếc mắt một cái đã biết, cô rất mềm yếu, cô không biết xử lý chuyện này.
Bây giờ cô đang rất lo lắng.
Sợ đến nỗi muốn trốn sau lưng anh. Nhưng làm vậy không được, đây là chuyện mà cô phải tự giải quyết.
Mạnh Vân đang nghĩ đủ các loại tình huống, nhưng tay cô lại bị Lục Dã nắm chặt, cô thở dốc, cuối cùng nhẹ nhàng đáp lại anh.
"Ừ"
Qủa nhiên mẹ của Trần Hi vẫn chưa đi.
Nhưng đám người ngoài cổng trường đã bỏ đi vãn rồi, bây giờ chỉ còn mẹ của Trần Hi và vài phụ huynh đứng nói chuyện.
Mạnh Vân còn chưa đi đến chỗ bọn họ thì mẹ Trần Hi đã lớn giọng.
"Con nhà tôi ấy, hôm nay lúc vừa tan học đã thấy nó vừa uất ức vừa cáu gắt, đúng là… Con tôi uất ức lắm, cái cô giáo kia chắc coi lũ trẻ như tù nhân, còn vu oan cho học sinh, như thế này không biết mai sau bọn trẻ thành người thế nào nữa? Con tôi thế nào chả lẽ tôi lại không biết? Cho dù mâu thuẫn gì thì thằng bé cũng không bao giờ đánh bạn nữ!"
Mạnh Vân nhíu mày, cô nhanh chân bước đến chỗ của mẹ Trần Hi.
"… Chuyện này thế nào tôi không thể bỏ qua được! Nhà chúng tôi chi nhiều tiền như vậy để đưa con đến trường tư học, sao có thể để thằng bé chịu thiệt được!"
Mạnh Vân càng nắm chặt tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!