Chương 40: Tôi Đã Nói Rồi Ngàn Vạn Không Được Phản Bội Tôi

Ngày quay cuối cùng kết thúc sớm, trở về từ đoàn làm phim sắc trời vẫn chưa tối hẳn.

Mộng Vi ở nhà có việc nên cô ấy đã rời phim trường trước hai ngày.

Trên xe buýt trở về khách sạn, Thư Minh Yên và Bạch Đường ngồi cạnh nhau ở hàng ghế cuối cùng bên cửa sổ.

Bạch Đường vẫn không nói nhiều, khi Thư Minh Yên nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng lơ đãng.

Thư Minh Yên quơ quơ cánh tay:

"Chị Đường, chị có tâm sự sao?"

Bạch Đường sửng sốt một chút, sau đó hoàn hồn lại, hướng Thư Minh Yên cười nói: Không có.

Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của chị em tốt, cô ấy giơ tay vén một lọn tóc trên trán ra sau tai, trầm mặc một lát mới hỏi:

"Minh Yên, em cảm thấy cuối cùng Tây Thi yêu Ngô Vương hay là không yêu? Ngô Vương vì nàng mà chết, nàng sau này sẽ không hối hận sao?"

Không ngờ cô ấy đang suy nghĩ kịch bản, Thư Minh Yên nhất thời kinh ngạc.

Để khôi phục lại đất nước, Việt Vương Câu Tiễn đã cho Phạm Lãi bồi dưỡng Tây Thi, gửi nàng đến bên cạnh Ngô Vương, được Ngô Vương sủng ái.

Trong《 Trục Lộc Xuân Thu 》, giai đoạn đầu, Tây Thi sùng bái và ngưỡng mộ người dạy dỗ mình là Phạm Lãi, giai đoạn sau, nàng được cử đến bên cạnh Ngô Vương để quyến rũ nhà vua, khiến vua Ngô bỏ bê triều chính, nàng đã làm một loạt việc, trong tình cảnh ấy lại không có sự diễn giải rõ ràng cảm xúc bên trong của các nhân vật.

Ý của đạo diễn Quách là, cứ để trống như vậy.

Bạch Đường đột nhiên nói tiếp:

"Chị cảm thấy, trong kịch bản Ngô Vương đối xử với nàng tốt như vậy, nàng có chút cảm động, cho nên cuối cùng sau khi nước Ngô diệt vong, nàng mới lựa chọn trở về cố hương, cô độc sống quãng đời còn lại."

Cô ấy mím môi dưới, rũ mi nói:

"Nhưng Ngô Vương từng đánh nước Việt, g.i.ế. c vô số con dân nước Việt, khiến Việt Vương phải quy phục. Là người nước Việt, Tây Thi nhất định trong lòng có hận, cho nên nàng cảm động nhưng cũng không hối hận, người làm chuyện sai trái, sau này đều phải trả giá."

Thư Minh Yên sợ cô ấy sẽ không thể thoát ra khỏi kịch bản, vì vậy đã an ủi cô ấy,

"Chỉ là một kịch bản mà thôi. Chúng ta không biết những gì đã xảy ra trong lịch sử. Cuối cùng Tây Thi c.h.ế. t hay sống, truyền thuyết dân gian cũng có mấy cái đâu."

"Nếu như thật sự chết, vậy cũng là nhẹ nhõm, ít nhất sẽ không phải trở về nhà tù giam cầm cô ấy."

Thư Minh Yên kinh ngạc quay đầu lại: Hả?

Bạch Đường dừng một chút, sau đó cười nói:

"Ý chị là, so với cung điện xa hoa tráng lệ, Tây Thi có thể sẽ thích sống ở vùng nông thôn dân dã, vô lo vô nghĩ."

Trong khi nói chuyện, đã tới khách sạn.

Bạch Đường vỗ vỗ mu bàn tay Thư Minh Yên:

"Chị chỉ là có chút không muốn đoàn làm phim kết thúc, nhất thời cảm thấy muốn cảm khái nói nhảm, em đừng để tâm."

Thư Minh Yên khoác tay cô ấy đi vào khách sạn:

"Có lẽ chị mệt mỏi quá, tối nay về nghỉ ngơi sớm, ngày mai đưa chị về Mộ gia, đừng suy nghĩ lung tung."

Ừm, được.

Hai người trở về phòng của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!