Chương 34: Mộ Du Trầm Em Sắp Trễ Giờ Rồi

Thư Minh Yên bị đánh thức bởi chuông báo thức vào buổi sáng.

Tối hôm qua cô ngủ rất muộn, buồn ngủ đến mức không mở nổi mí mắt, khi chuông reo, cô không khỏi nhíu mày.

Trước khi cô có thể tắt đồng hồ báo thức, tiếng chuông đã dừng lại.

Bên tai vừa yên tĩnh, Thư Minh Yên lại cảm thấy buồn ngủ, rất nhanh lại mất đi ý thức.

Cô chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên mở mắt ra.

Mộ Du Trầm nằm bên cạnh cô, người đàn ông mở mắt, lặng lẽ nhìn cô, đôi đồng tử đen láy trong veo, không thấy một chút buồn ngủ nào vừa mới ngủ dậy.

Vốn dĩ sau một đêm lẽ ra trên cằm còn một lớp râu xanh, nhưng hiện tại đã được cạo sạch sẽ, khiến đường quai hàm nhẵn nhụi và đẹp đẽ.

Mái tóc ngắn mềm mại trước trán anh cũng có chút ẩm ướt, chắc là mới gội không lâu.

Anh dậy sớm vậy? Cô vừa mới tỉnh lại, giọng nói còn có chút ngái ngủ khàn khàn, đôi mắt đẹp trong veo, lông mi run rẩy, thoạt nhìn đặc biệt ngoan ngoãn.

Cảm giác nhìn cô từ từ thức dậy bên cạnh vào một buổi sáng sớm thật kỳ diệu, là cảm giác hạnh phúc yên bình khó tả mà anh chưa từng trải qua trước đây.

Trái tim Mộ Du Trầm đã mềm đi trước cô.

Anh thực sự cả đêm không ngủ, nhưng theo câu hỏi của cô vẫn ừm một tiếng:

"Có muốn chợp mắt một lúc nữa không?"

Người đàn ông chậm rãi đưa tay giúp cô vuốt lại mái tóc dài bị rối tung trong lúc ngủ.

Đầu ngón tay lướt qua làn da trên trán Thư Minh Yên, cô theo bản năng co người lại, cùng chăn ngồi dậy:

"Em phải dậy, đến muộn sẽ không bắt được xe buýt đến đoàn phim."

Đi dép vào, cô đến tủ lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm bên trong.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ và trang điểm xong, Mộ Du Trầm đã mở rèm cửa ra, đứng thẳng người nhìn về phía xa xăm.

Lúc này mặt trời chưa mọc nhưng bầu trời đã ngả một màu xanh nhạt, chim chóc đậu trên cành hót véo von, cành lá rung rinh.

Đã đến giờ Thư Minh Yên ra ngoài, cô nhìn đồng hồ, nhìn bóng dáng cao thẳng đang đứng trước cửa sổ, hỏi anh: Hôm nay anh đi à?

Mộ Du Trầm quay sang nhìn rồi khẽ ừ một tiếng: Lát nữa đi.

Thư Minh Yên trầm mặc hai giây, sau đó gật đầu:

"Vậy anh đi đường chú ý an toàn, chúng ta liên lạc qua video, tối thứ bảy tuần sau em sẽ nhớ đến buổi tiệc."

Mộ Du Trầm quét qua ngón tay đeo nhẫn đang không đeo gì của cô: Nhẫn đâu?

Thư Minh Yên liếc nhìn ngón tay của mình, vội vàng nói:

"Em cất đi rồi, trong đoàn làm phim có rất nhiều người, em sợ đeo nhẫn cưới sẽ thu hút quá nhiều chú ý, hơn nữa rất dễ làm mất."

Sau khi nói xong, cô liếc nhìn ngón tay đeo nhẫn của Mộ Du Trầm từ khóe mắt, thấy anh đang đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này là một cặp với cô.

Mộ Du Trầm đặc biệt hỏi, có phải cảm thấy cô không để ý lắm đến chiếc nhẫn anh tặng cô không?

Chiếc nhẫn cưới đó được làm rất cẩn thận, Thư Minh Yên đương nhiên thích nó, nhưng hai người họ đã thỏa thuận trước đó rằng họ sẽ không tiết lộ chuyện hôn nhân của họ ra ngoài, vì vậy cô vẫn luôn không đeo.

Ngày hôm qua, Mộ Du Trầm từ sân bay trở về, một mình đợi cô đến hơn hai giờ sáng, chỉ để xin lỗi cô về chuyện xảy ra năm đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!