Anh dùng chúng ta chứ không phải em.
Cho đến lúc này Thư Minh Yên vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn rằng tối nay hai người sẽ ngủ cùng nhau.
Tối nay Mộ Du Trầm đã làm rất nhiều chuyện lãng mạn, chẳng lẽ anh cũng sắp xếp chỗ ngủ rồi?
Đã hơn một tháng kể từ khi hai người họ nhận được giấy chứng nhận, đến nay họ vẫn chưa làm những việc như một đôi vợ chồng thật sự.
Nghĩ đến đây, Thư Minh Yên cảm thấy bên tai nóng lên.
Thực ra vẫn còn sớm, cô vẫn chưa buồn ngủ.
Nhưng có đồng nghiệp của đoàn phim ở trong khách sạn, hai người ra ngoài đi dạo cũng không tiện, cứ đứng ở đây suốt cũng không phải là lựa chọn.
Dưới ánh mắt thâm thúy của Mộ Du Trầm, Thư Minh Yên suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: Vậy, đi ngủ đi.
Căn phòng mà Mộ Du Trầm đặt nằm ngay dưới hoa viên trên cao, hai người đi xuống cầu thang xoắn ốc, đi qua sảnh ngoài tràn ngập bầu không khí nghệ thuật và bước vào một căn phòng lớn sang trọng.
Đứng trước cửa phòng xép, đập vào mắt đầu tiên là một phòng khách theo phong cách hiện đại, đèn pha lê phía trên trần nhà bật sáng, phản chiếu bên trong sáng như ban ngày, các đồ vật bên trong đều hết sức giản lược, lại không mất cảm giác cao cấp, ngay cả những ly rượu được đặt trên quầy bar đều là những tác phẩm nghệ thuật sang trọng.
Thư Minh Yên dừng ở cửa, trong lòng vẫn do dự:
"Tối nay ngủ ở chỗ này sao? Thực ra em về phòng mình cũng không sao."
Mộ Du Trầm tháo đồng hồ ra, rướn người về phía trước, thản nhiên đặt nó lên tủ, nghe thấy tiếng anh quay đầu nhìn sang:
"Sao vậy, em không thích ở đây à?"
Không có. Thư Minh Yên vội vàng phủ nhận,
"Ngày mai em dậy sớm, sợ quấy rầy anh."
Ngày mai là thứ bảy, Mộ Du Trầm không có việc ở thành phố Đồng, khẳng định muốn nhân cơ hội này đi ngủ bù.
Mộ Du Trầm đặt đồng hồ trên tủ ở huyền quan,
"Sao em lại suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, không cần câu nệ trước mặt anh."
Anh hiểu lầm ý của mình, Thư Minh Yên giải thích:
"Em không phải câu nệ, chỉ là không muốn quấy rầy anh nghỉ ngơi."
Mộ Du Trầm nhướng mày:
"Em biết thông cảm cho anh như vậy?"
Thư Minh Yên: !
Mộ Du Trầm không đắm chìm vào câu hỏi này, đưa cô vào phòng ngủ bên trong.
Phòng ngủ rất rộng, toàn bộ vách tường đều là cửa sổ sát đất, bài trí cũng rất vừa mắt, nhưng vách tường phòng tắm lại là kính mờ bao quanh, nếu có người vào tắm bên trong, người bên ngoài nên có thể nhìn thấy hình dáng một cách mơ hồ.
Thư Minh Yên đột nhiên rất may mắn vì vừa rồi cô đã tắm bên dưới khi thay quần áo.
Cô nhìn chằm chằm về phía phòng tắm, làm một động tác nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh với Mộ Du Trầm:
"Em đã tắm rồi, chỉ cần tẩy trang và đánh răng thôi."
Mộ Du Trầm khẽ gật đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!