(by tramhuong3890)
Đồng Tịch nghe vậy thì cảm thấy như có gì đó tắc nghẹn trong cổ họng mình, giọng nói có chút biến điệu: "Không cần, cảm ơn." Không phát hiện trong lòng mình hóa ra lại chất chứa nhiều oán giận như vậy, chỉ một câu nói của anh đã gợi lên tất cả.
"Em nhìn thấy anh lại tức giận như vậy, có phải là bởi..." Nhiếp Tu chỉ nói nửa câu, dư lại đều ở trong ánh mắt anh.
Đồng Tịch không kiên nhẫn nói: "Vì sao?"
Nhiếp Tu không trả lời, yên lặng nhìn cô. Trước kia hai người như có tâm linh tương thông, ăn ý tới mức chỉ một ánh mắt đều biết người còn lại đang nghĩ gì.
Bởi vì còn chưa quên được anh, còn canh cánh trong lòng, còn nhớ mãi không quên? Cho nên mới để ý như vậy, phản ứng kịch liệt như thế? Đồng Tịch theo ánh mắt anh đọc ra điều đó, cô bị anh kích, nói: "Được, vậy phiền anh." Cô đẩy cửa xe ra, tặng cho anh vị trí lái xe.
Nhiếp Tu lặng yên thở nhẹ một hơi. May mắn, phép khích tướng vẫn dùng tốt như năm đó.
Đồng Tịch không khư khư cố chấp nữa, nguyên nhân chủ yếu là không nắm chắc tình hình giao thông, an toàn vẫn là đầu tiên. Dù sao đã gặp rồi, nhiều một lát thì cũng chẳng sao. Dù sao không cần để ý anh ta là được.
Trên đường đi, cô lạnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tỏ vẻ tâm tình không tốt không muốn nói chuyện. Người đàn ông bên cạnh rất thức thời giữ im lặng, giống như một lái xe làm hết trách nhiệm của mình vậy.
Thư ký Trương chạy hết cả bảy hiệu thuốc lớn mưới mua được thuốc cam thảo mà Thẩm Hi Quyền chỉ định, vội vàng chạy qua, bảo mẫu nhẹ chân nhẹ tay mở cửa cho cô, vừa mở ra thì đã đặt nón trỏ lên môi "Suỵt" nhẹ.
Thư ký Trương lập tức thở nhẹ nhàng, rón ra rón rén đóng cửa.
Trong phòng khách rộng rãi có một chiếc giường la hán rất lớn, Thẩm Hi Quyền mặc một bộ áo ngủ màu cà phê sáng đang dựa vào đệm ngủ.
TV vẫn đang mở kênh kinh tế và tài chính, nhưng âm lượng chỉnh thành nhỏ nhất.
Thư ký Trương chỉ có thể ngồi ở một bên, im lặng chờ, xem TV cũng không dám quá chú tâm, thường thường xoay mặt qua xem boss đã tỉnh chưa. Khi ánh mắt rơi xuống trên mặt Thẩm Hi Quyền, trong lòng cô không khỏi cảm thán.
Trên người anh có rất ít dấu vết của thời gian, mỗi người lần đầu gặp anh, hầu như đều không thể đoán được số tuổi chân thật của anh. Lần đầu tiên cô vào công ty Hằng Duy làm cũng đoán sai tuổi của boss, cho rằng anh ta chỉ hơn hai mươi, sau này nhìn thấy bản photo chứng minh thư của anh ta mới biết được thời gian đã ưu ái cho anh ta tới mức nào.
Ấn tượng đầu tiên của cô với boss là anh tuấn hơn người, sau đó là năng lực hơn người, lại sau nữa là thần bí hơn người. Anh ta thường xuyên đến bệnh viện, đi dạo loanh quanh, rồi bảo cô đưa phong bì cho một bệnh nhân mà anh ta không quen biết, còn cô thì càng không quen biết. Có đôi khi lại trực tiếp sai cô đi đóng viện phí, đối tượng viện trợ thường là những đứa trẻ nghèo khó đến từ nông thôn.
Thư ký Trương cho tới bây giờ chưa thấy ai làm từ thiện như vậy. Từ trước tới này anh ta không tham gia tiệc từ thiện nào, càng sẽ không quyên góp tiền cho hội chữ thập đỏ, hoặc là xây cầu sửa đường tạo phúc cho quê hương. Rất nhiều doanh nhân đều thích danh lợi song thu, Thẩm Hi Quyền là ngoại lệ. Ngược lại, thư ký Trương thỉnh thoảng cũng nghe người ta nói rằng anh ta không phải là kẻ lương thiện. Nhưng hai năm nay thỉnh thoảng anh ta tiện tay quyên góp tiền cho người xa lạ cũng đủ xây dựng một khu trường tiểu học rồi.
Đang nghĩ thế, bỗng tiếng chuông di dộng vang lên khiến cô giật mình đi sờ túi, sau nhận ra là không phải tiếng di động của mình mới thở phào.
Thẩm Hi Quyền thật vất vả mới ngủ được một lát mà không ho khan, thế mà đã bị đánh thức, anh ta tức giận tới mức muốn mắng chửi người, cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua số hiện trên đó thì không thể phát giận được nữa, khàn giọng "Alo" một tiếng.
Mạc Đan vừa nghe thanh âm của hắn thì vô cùng tức giận, hùng hổ nói: "Anh sắp phá sản hả Thẩm tổng, tiền nuôi dưỡng tháng này sao còn chưa tới?"
Trong thỏa thuận ly hôn, Mạc Đan lấy một nửa tài sản của anh ta, mặt khác, ngày mười lăm hàng tháng, Thẩm Hi Quyền còn phải gửi cho cô một số tiền nuôi dưỡng cho tới khi cô tái hôn.
Thẩm Hi Quyền nhẫn nại giải thích: "Tôi bị bệnh, mấy ngày nay không đi công ty."
Mạc Đan bỗng nhiên yên tĩnh lại. Thẩm Hi Quyền cầm di động chờ cô nói tiếp. Bên kia lại dập máy.
Thư ký Trương vô cùng kinh ngạc nhận ra, trên mặt boss lại hiện ra biểu cảm thất lạc và xót xa. Nhân vật quyết đoán luôn luôn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi này mà cũng có lúc yếu ớt, xem ra bệnh không nhẹ.
Thẩm Hi Quyền không có việc gì thường thích đi bệnh viện cứu trợ người nghèo, nhưng bản thân bị bệnh lại chẳng bao giờ tới bệnh viện, mấy năm trước đều là bị Mạc Đan buộc đi bệnh viện truyền nước. Nhưng bây giờ Mạc Đan đã thành vợ trước, vừa nãy gọi điện cũng chỉ là giục tiền chứ chẳng chút quan tâm bệnh tình của chồng cũ, càng không buộc anh ta đến bệnh viện giống như trước kia nữa.
Gần cuối năm, công ty rất bận rộn, cố tình Thẩm Hi Quyền lại bị bệnh lúc này, xuất phát từ sự lo lắng cho công ty, thư ký Trương chỉ có thể xin Đồng Tịch giúp đỡ. Cô đã làm thư ký được ba năm bên cạnh Thẩm Hi Quyền nên vô cùng rõ ràng, trừ Mạc Đan, người duy nhất có thể khuyên bảo Thẩm Hi Quyền là Đồng Tịch.
Khi Đồng Tịch nhận được điện thoại thì vừa tới tiểu khu Tinh Viên.
Cô rất mau chóng nhận lời nhắc nhở của thư ký Trương: "Chị Trương yên tâm, buổi chiều em qua em, nếu nặng thì sẽ giục anh ấy đi bệnh viện."
Đồng Tịch biết thói quen này của Thẩm Hi Quyền, anh ta từng kể, khi còn trẻ anh thường đi đánh nhau với người khác, lại không có tiền đi bệnh viện, chỉ tự mình mua thuốc về bôi. Cứ thế mãi rồi thành thói quen.
Đồng Tịch nghe điện thoại xong, Nhiếp Tu đã đưa chìa khóa xe cho cô. Mặt Đồng Tịch không chút biểu cảm nói cám ơn, rồi xoay người vào thang máy. Nhiếp Tu đứng trước bậc thềm, cách xa hơn mười thước nhìn cô. Ánh mắt anh nhìn cô có vẻ lưu luyến không thôi, giống y như trước kia, sau mỗi lần họ hẹn hò xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!