Chương 47: Yêu

Đồng Tịch vừa buồn cười vừa tức giận: "Em sẽ tới sớm một chút. Anh mau về đi đừng di chuyển nhiều quá."

Nhiếp Tu buông tay cô ra, thuận tiện xoa đầu cô một cái, ôn nhu nói: "Em về cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé."

Đồng Tịch quay người đi vài bước, giống như lòng có linh tê quay đầu lại, quả nhiên thấy cửa thang máy còn chưa khép lại. Nhiếp Tu đứng đó, một tay ấn nút mở cửa, một tay đút trong túi áo, quần áo mặc ở nhà rộng rãi nhưng dáng người thon dài cao ngất, tùy tiện mặc thế nào cũng đẹp mắt.

Trong thoáng chốc Đồng Tịch bỗng nhớ lại bốn năm năm trước, tình cảm yêu đương dị địa, thời gian gần nhau tựa hồ mãi mãi cũng không đủ, nhìn nhau mãi cũng không chán, bên nhau một giây đều là hạnh phúc. Mỗi lần tạm biệt nhau cô cũng đứng trong thang máy như vậy, lưu luyến không rời đưa mắt nhìn anh.

Cho dù thời gian chia tay đều lưu lại vết tích của nhau. Những thói quen của anh thành cô và anh cũng giống vậy.

Nhiếp Tu nâng tay lên vẫy tay với Đồng Tịch, tâm niệm vừa động.

Gió đêm thổi tới, toàn thân đều cảm nhận được một cảm giác vui sướng khi mở lòng.

Trên đường về tiểu khu Tinh viên, đi ngang qua nhà họ Hứa, Đồng Tịch xuống xe, tới đó xem Đồng Hoa và Hứa Diên. Vợ chồng Hứa Thế An không ở đây, dưới lầu chỉ có bảo mẫu đang trông Hứa Diên và Đồng Hoa.

Đồng Tịch hỏi Hứa Diên: "Mẹ con đâu?"

Hứa Diên chỉ lầu hai: "Mẹ con và bố con đang cãi nhau trên lầu đó."

Bảo mẫu vội hòa giải: "Không phải, bọn họ đang đàm luận, không phải cãi nhau."

Hứa Diên lắc đầu: "Không đúng, bọn họ đang cãi nhau mà. Bởi vì lúc họ cãi nhau đều sẽ gọi cả tên và họ: Hứa Lâm Lang! Bùi Chính Quân! Bình thường không cãi nhau cũng chỉ gọi tên, Lâm Lang, Chính Quân thôi."

Hứa Diên học lại giọng điệu của hai người, bảo mẫu dở khóc dở cười.

Đồng Tịch cũng không nhịn được bật cười: "Vậy tên của con chỉ có hai chữ, về sau nếu cãi nhau với bạn gái, chúng ta đã không thể phân biệt được rồi."

Mặt Hứa Diên đỏ lên: "Cô, con còn chưa có bạn gái đâu."

Đồng Tịch cười tủm tỉm nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: "Dung mạo con xinh đẹp như vậy, chẳng mấy chốc sẽ có thôi."

Đang nói thì nghe được tiếng bước chân đằng đằng từ cầu thang vang lên, Hứa Diên chào một tiếng bố.

Đồng Tịch quay mặt sang thấy Bùi Chính Quân.

Bùi Chính Quân không nghĩ tới có khách, vẻ tức giận trên mặt còn chưa kịp thu lại, vội vã lộ ra một nụ cười khó coi với Đồng Tịch.

Đồng Tịch nói: "Bùi ca anh định đi à."

Bùi Chính Quân gật đầu, sờ đầu Hứa Diên: "Ngày mai bố lại đến." Nói xong thì gật đầu với Đồng Tịch rồi bước đi với vẻ tức giận.

Chưa đến hai mươi giây, Hứa Lâm Lang khí định thần nhàn đi xuống từ trên lầu.

Đồng Tịch không nhịn được cười: "Chị Lâm Lang, có phải chị lại bắt nạt Bùi ca không, em thấy anh ấy tức giận sắp biến hình rồi."

Hứa Lâm Lang cười khổ: "Vẫn là như cũ mà, giục chị kết hôn chứ sao. Chị đã nhượng bộ rồi, định mua một căn hộ láng giềng với anh ta, như thế thì mỗi ngày anh ta cũng có thể nhìn thấy Hứa Diên, bọn chị cũng có không gian riêng, thế mà anh ta vẫn không hài lòng, cứ khăng khăng phải dọn đến ở chung một nhà."

Đồng Tịch cười nói; "Bùi ca muốn một cái danh phận đây mà."

Hứa Lâm Lang nhún vai: "Chị cũng nghĩ đến. Chị nói có thể làm hôn lễ, tuyên bố với bên ngoài là bọn chị kết hôn. Anh ta còn không chịu đồng ý, cứ đòi nhất định phải lấy giấy đăng ký kết hôn."

"Có lẽ Bùi ca không có cảm giác an toàn. Anh ấy cần hôn nhân để an tâm."

Hứa Lâm Lang vui vẻ: "Anh ta là một người đàn ông cao to, cần gì cảm giác an toàn chứ, chị là một người phụ nữ mà còn chẳng có nhu cầu này. Còn nữa, hôn nhân căn bản không thể cam đoan cái gì cả, cho dù kết hôn cũng có thể ly hôn mà. Chỉ yêu đương không kết hôn không tốt sao? Chỉ hưởng thụ quyền lợi mà không phải gánh chịu nghĩa vụ không tốt sao, sao cứ phải nhất định cố chấp như vậy, chị thật sự nghĩ mãi mà không hiểu."

Đồng Tịch cười trêu ghẹo: "Người đàn ông muống gánh chịu trách nhiêm cỡ nào đáng ngưỡng mộ nha, còn bị ghét bỏ nữa."

"Vậy em chẳng phải cũng ghét bỏ Nhiếp Tu à."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!