Nhiếp Tu không nghĩ tới cô đột nhiên lại nhắc đến Ngô Diệu Tổ, chần chừ trong một cái chớp mắt rồi mới nói là không biết..
Vừa nói xong thì Đồng Tịch đã quay người rời đi, trong tình thế cấp bách, một tay Nhiếp Tu ôm cô lại.
Đồng Tịch thoáng giãy giụa, chỉ nghe được tiếng rên nho nhỏ của anh ở phái sau, cô nghi ngờ mình đụng phải miệng vết thương của anh nên lập tức dừng mọi động tác lại không nhúc nhích, mặc cho hai tay anh ôm chặt mình lại.
Nhiếp Tu ôm cô nói: "Thất Thất, anh quả thật không biết."
Anh nói vậy cũng không tính là nói dối, Ngô Diệu Tổ là bạn của Phó Hành Tri, anh chỉ biết là Phó Hành Tri tìm tới một người như vậy mà thôi. Anh vừa từ nước ngoài trở về, chuyện nhà cửa còn chưa phải xử lý và cũng chưa từng tiếp xúc với Ngô Diệu Tổ. Dù sao Ngô Diệu Tổ cũng không vội mua nhà và cũng phải bỏ tiền ra, chỉ nhận cái danh hão mà thôi.
Đồng Tịch thấy anh không chịu nói thật liền hung hăng đẩy cánh tay anh ra: "Anh không nói thì em đi hỏi Phó Hành Tri. Sao lại có thể trùng hợp như vậy được anh ta lại cũng quen biết Ngô Diệu Tổ? Ngô Diệu Tổ nói mua nhà làm ký túc xá nhân viên, vội vã giao tiền mua nhà rồi lại bỏ trống mấy tháng không ở, anh giải thích cho em chút đi."
Nhiếp Tu nhất thời nghẹn lời.
"Căn hộ ở Hương Chương Viên rốt cục là chuyện gì xảy ra."
Nhiếp Tu cũng không dám giấu giếm nữa, ăn ngay nói thật: "Là anh bảo Phó Hành Tri tìm người mua trước, sau đó thì lại sang tên cho anh."
"Tiền là anh bỏ ra sao?"
Nhiếp Tu ừ một tiếng trầm thấp, xem như thừa nhận triệt để.
Nghe được câu trả lời này, cảm giác như có thứ gì đó chẹn lại cổ họng, hơi nhói đau. Nếu cô không tình cờ phát hiện chuyện này thì có lẽ cả đời cũng sẽ không biết chân tướng. Nửa năm qua, những tình cảm bị dồn nén toàn bộ ập tới, cô không muốn thừa nhận mình động tâm và cảm động, mãnh liệt đến mức không thể kìm nén được nữa.
Cô xoay người nhìn Nhiếp Tu, nhìn bản thân mình trong mắt anh. Vào thời khắc họ trùng phùng, lúc cô mười tám tuổi, trong nhà cũ ở con hẻm Cò Trắng ở Hy Trấn. Cô gõ cổng, anh đứng trong sân nhìn cô, cũng như thế này.
Lúc mười hai tuổi lần đầu tiên gặp anh, duyên phận đó đã hơn mười năm, giống như sợi tơ vô hạn được dệt thành lưới, cô bất giác rơi vào đó, "món nợ" nặng như vậy bảo cô phải trả lại như thế nào.
Đồng Tịch nghẹn ngào nói: "Tiền nhà, em sẽ chậm rãi trả lại anh. Hiện tại trong tay em không có nhiều tiền như vậy."
Nhiếp Tu không nhịn được cười: "Anh mua nhà em thì nên trả tiền cho em. Em còn trả tiền gì chứ?"
Đồng Tịch không hiểu sao rất tức giận: "Anh căn bản không cần căn hộ đó, anh mua lại chỉ để giúp em, em không cần như vây, em không muốn thiếu nợ anh quá nhiều, anh cứ như thế này quả thật là... rất đáng ghét."
Nhiếp Tu lại cười: "Được, anh rất đáng ghét."
Mỗi lần đều như vậy, giống như đấm một quyền vào bông vậy, anh căn bản không tiếp nhận. Đồng Tịch vừa bất đắc dĩ vừa vô lực, giống như bị một cái lưới cuốn chặt.
"Thất Thất, anh không có ý khác, chỉ là đủ khả năng vì em làm chút chuyện, muốn cho em vui vẻ nhẹ nhõm một chút, giống như trước đây vậy."
Đồng Tịch nghèn nghẹn: Em đã không phải em trước kia rồi."
Thời gian chưa từng để lại quá nhiều dấu vết trên người anh, chỉ như dệt hoa trên gấm, mà cô lại bị thời gian vẽ lên rất nhiều vết thương.
"Em sẽ trở lại là em trước kia." Ngón tay Nhiếp Tu xuyên qua tóc cô, trầm giọng nói: "Anh sẽ vá tốt, hãy tin anh."
Đồng Tịch im lặng một lát, rồi nói: "Hiện tại em rất khó tin tưởng một người. Em còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Văn Tuấn, hắn ôn hòa nhã nhặn, không nói nhiều, hào hoa phong nhã như một thư sinh. Về sau yêu đương với chị em, thường xuyên đến nhà chú ăn cơm, mỗi lần đều sẽ hỗ trợ rửa bát thu dọn, rất chăm chỉ, biết làm việc nhà. Chị em bị suy nhược thần kinh, không ngủ tốt, hắn ta mua thuốc đông y, chậu ngâm chân cho chị em.
Trông anh ta chẳng có chút gì xấu xa cả, anh có thể tưởng tượng được không, một người như vậy về sau sẽ cầm tiền chạy, hại chết chị em sao? Anh có thể tưởng tượng, hắn ta chẳng có chút quan tâm con ruột của mình sao? Chị em không phải người ngây ngơ ảo mộng, cũng không phải vì nhất thời xúc động mà kết hôn với hắn ta, dù trải qua hai năm tìm hiểu nhưng vẫn không thể nhìn rõ được một người."
Nhiếp Tu hiểu ý của cô, rất khẳng định nói: "Anh biết em đang lo sợ điều gì, nhưng anh sẽ không." Anh tuyệt đối sẽ không để cô phải chịu thương tổn như Đồng Xuân Hiểu như vậy.
Đồng Tịch cười nhạt: "Lúc trước anh cũng nói rất thích em, cũng từng nói rất nhiều lời về tương lai, cả đời cả thế, nhưng lúc chia tay cũng chỉ trong khoảnh khắc."
"Do anh không tốt. Anh sai lầm một lần, cho nên về sau sẽ không mắc phải sai lầm như vậy nữa."
"Nếu chúng ta quay lại với nhau, có lẽ một ngày nào đó, anh sẽ lại vì nguyên nhân nào đó mà chia tay em."
Đồng Tịch cắt ngang lời cô: "Sẽ không. Giữa chúng ta không có chia tay lần thứ hai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!