Chương 40: Tức giận

Bởi ngày nghỉ 1/5 ngắn nên không thích hợp đi du lịch xa, vì thế mới chọn Hong Kong. Sau khi máy bay hạ cánh, sắp xếp nơi dừng chân xong, ba người lớn mang theo hai đứa bé đi Disney.

Từ lúc máy bay hạ cánh Bùi Chính Quân luôn có khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn Hứa Lâm Lang mang theo sự tức giận nồng đậm, Hứa Lâm Lang khoác tay Đồng Tịch một tấc cũng không rời, hoàn toàn coi Đồng Tịch thành vật cách ly lửa giận.

Đồng Tịch đảm nhiệm vật cách ly và bình chữa hỏa, vì để hóa giải tình cảnh xấu hổ và rút ngắn quan hệ, bèn đổi xưng hô Bùi tiên sinh thành Bùi ca.

Hai đứa bé thì khác, vô ưu vô lự, chơi quên cả trời đất, lúc tối trở lại khách sạn thì mệt rã rời, vừa ngã xuống giường liền ngủ.

Ban ngày Hứa Lâm Lang bị Bùi Chính Quân nhìn hằm hằm suốt, rất ấm ức nhìn Hứa Diên đã ngủ say, định đi sang phòng Đồng Tịch ở đối diện để tâm sự. Kết quả vừa đóng cửa phòng đã thấy Bùi Chính Quân đang đứng trước cửa phòng của anh ta với khuôn mặt như phủ sương lạnh.

Hứa Lâm Lang đang định không thèm nhìn hắn, Bùi Chính Quân lại mở miệng trước: "Em làm mẹ như thế à? Con ngủ thiếp đi mà không ở bên cạnh nó, nhỡ nó tỉnh thì làm sao bây giờ? Nhỡ có tình huống ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?"

Hứa Lâm Lang phản bác: "Ngủ trong khách sạn năm sao thì sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?"

"Cứ khách sạn năm sao thì sẽ không có chuyện ngoài ý muốn à? Nhỡ cháy thì sao? Nhỡ nó tỉnh không thấy em đi ra ngoài tìm em thì sao?"

Hứa Lâm Lang bị anh ta chất vấn thế thì tức lắm: "Anh cũng nghĩ nhiều quá rồi đấy."

Bùi Chính Quân cười lạnh: "Có bao nhiêu chuyện xảy ra khi con ngủ say mà phụ huynh rời đi, em không xem tin tức à? Hôm nay tôi quan sát em một ngày, em so với Đồng Tịch thì kém cách xa vạn dặm. Người ta còn không phải là mẹ ruột, chỉ là dì thôi nhưng cẩn thận trách nhiệm hơn em nhiều. Em còn không yên tâm tôi dẫn Hứa Diên ra ngoài chơi, phải là tôi không yên tâm em mới đúng!"

Ở trong phòng, Đồng Tịch đã nghe thấy tiếng nói chuyện ở cửa phòng, nhưng không biết chắc là ai, khi nghe được tên mình thì cô mới mở cửa phòng ra, thấy Hứa Lâm Lang và Bùi Chính Quân lại đang ầm ĩ cãi vã.

Đồng Tịch gọi một tiếng chị Lâm Lang.

Hứa Lâm Lang trừng mắt nhìn Bùi Chính Quân một chút, đang định vào nhà thì đột nhiên bị Bùi Chính Quân giữ chặt cánh tay: "Đưa thẻ phòng cho tôi, tôi vào xem Hứa Diên."

Hứa Lâm Lang hầm hừ đưa thẻ phòng cho anh ta, sau khi đóng cửa lại thì không nhịn được xả với Đồng Tịch: "Bệnh tâm thần, chị chỉ đến phòng em ở ngay đối diện trò chuyện mà anh ta đã làm ầm ĩ lên, chỉ trích chị không chịu trách nhiệm."

Đương nhiên Đồng Tịch không thể đổ thêm dầu vào lửa rồi, cô dùng ngữ khí điều giải nói: "Thật ra cách làm của Bùi ca rất đúng, có rất nhiều nguy hiểm không thể dự đoán trước được. Trông trẻ con thật là phải một tấc không rời, không thể để nó rời khỏi tầm mắt của mình."

Thái độ của Hứa Lâm Lang mềm mại hơn một chút. Thật ra, dù Hứa Diên là con ruột của cô, nhưng hầu như đều là mẹ cô và bảo mẫu trông, cô chỉ phụ trách dạy con. Thêm cá tính tùy tiện của cô nữa, muốn cô cẩn thận tỉ mỉ trông con thì đúng thật là có chút làm khó.

"Chị và Bùi ca là bố mẹ Hứa Diên, cứ như kẻ thù mãi như vậy cũng không tốt, bây giờ Hứa Diên còn nhỏ, chờ khi bé lớn hơn một chút thì sẽ rất khó xử."

Hứa Lâm Lang nói: "Em tưởng chị không muốn ở chung hòa hợp với anh ta sao, hôm nay em nhìn xem thái độ của anh ta với chị thế nào."

"Dù là ai gặp phải chuyện này cũng sẽ rất tức giận mà. Chị thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ xem, nếu người khác giấu chị đột nhiên sinh một đứa bé cho chị, chị cũng sẽ rất tức giận phải không? Chị nên nói xin lỗi anh ta."

Hứa Lâm Lang ôm cánh tay khẽ nói: "Em tưởng rằng chị không xin lỗi sao, nhưng mà anh ta không chấp nhận."

Đồng Tịch cười: "Vậy chị xin lỗi nhiều thêm mấy lần. Anh ta sẽ mềm lòng."

Nói đến đây thì không hiểu sao cô lại nghĩ đến Nhiếp Tu. Ngày đầu tiên trùng phùng, tức đến nỗi nhìn cũng không muốn nhìn thấy anh, hận không thể quạt một cái cho anh ta bay đến cửu trọng thiên, nhưng về sau chẳng phải vẫn bị anh ta làm cho cảm động hay sao. Có lẽ vì người từng yêu nhau thì trái tim cũng dễ yếu mềm. Dù sao cũng từng yêu nhau năm năm, tin rằng Bùi Chính Quân rồi sẽ từ từ nguôi giận.

Hứa Lâm Lang vừa thấy phiền vừa thấy buồn bực, thở dài hai cái liên tục.

Đồng Tịch khẽ đụng vai chị: "Chị đi tâm sự với anh ta đi, anh ta tới phòng chị chắc chắn là có lời muốn nói."

Hứa Lâm Lang mím môi bất động.

Đồng Tịch cười kéo tay chị: "Chị Lâm Lang, trốn tránh không phải là cách hay đâu. Chuyến đi này chính là cơ hội. Chị phải nắm chặt cơ hội này cùng anh ta hóa giải mâu thuẫn."

Hứa Lâm Lang bất đắc dĩ mở cửa phòng: "Vậy được rồi. Chị lại đi nói xin lỗi vậy."

Đứng trước cửa phòng mình, cô đang muốn rung chuông nhưng đột nhiên nhớ tới Hứa Diên đang ngủ, liền đổi thành gõ nhẹ cửa phòng.

Bùi Chính Quân mở cửa, tức giận trừng mắt nhìn cô, cũng không quay người rời khỏi mà trực tiếp ngồi trên ghế bành.

Hứa Lâm Lang nghĩ, Đồng Tịch nói không sai, anh ta có lẽ cũng đang muốn nói chuyện với mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!