Một năm mới bắt đầu, rốt cục Đồng Tịch cũng có cảm giác khổ tận cam lai, cảm giác được mọi việc bắt đầu thuận lợi.
Đầu tiên là chuyện cảnh sát tìm được lái xe gây chuyện bỏ trốn, hóa ra lại là anh trai của Tưởng Văn Tuấn, Tưởng Văn Hải. Bởi vì gây chuyện bỏ trốn là một chuyện nghiêm trọng nên Tưởng Văn Hải không tránh được kết cục ngồi tù. Vì để được đền bù ít tiền hơn một chút mà vợ hắn ta chủ động nói cho Đồng Tịch biết chỗ của Tưởng Văn Tuấn. Đây có lẽ cũng là ý trời.
Đồng Tịch không nghĩ tới ba năm trước đây Tưởng Văn Tuấn đã đi châu Phi rồi, hắn có một bạn học làm ở mỏ vàng ở đấy. Khó trách mời thám tử tư lâu như vậy mà vẫn không có chút tin tức gì của hắn. Biết chỗ ở của Tưởng Văn Tuấn là một tin tức tốt nhưng tin tức này lại không thể khiến Đồng Tịch vui vẻ hơn. Thẩm Hi Quyền đi cùng cô đến huyện An Thành. Trên đường trở về thuyết phục cô: "Anh thấy hay là thôi đi, em cũng chẳng thể đuổi tới tận châu Phi được."
"Nơi như Châu Phi rất dễ bỏ tiền ra để thuê người hành hung, pháp luật cũng không có giá trị gì."
Thẩm Hi Quyền cười: "Ôi chao, thế mà không nhìn ra được em còn gangster hơn anh đấy."
Đồng Tịch cười không nổi, cô thật sự có ý nghĩ này, chỉ là sẽ không biến nó thành hành động thôi.
Thẩm Hi Quyền nói: "Anh hắn ngồi tù cũng xem như là Tưởng Văn Tuấn đã nhận được báo ứng. Chị dâu hắn có bệnh không thể đi làm bên ngoài, sinh hoạt toàn bộ trông chờ vào anh hắn. Hiện tại thế này thì cả nhà hắn cũng sẽ không dễ chịu, mẹ hắn cũng vậy."
Đồng Tịch không đồng ý cái nhìn của Thẩm Hi Quyền: "Tưởng Văn Hải ngồi tù là trừng phạt đúng tội, nếu ngày đó em không gặp Nhiếp Tu thì khẳng định sẽ mất mạng. Nhưng dù hắn ta hại chết người cũng chỉ bị tù mấy năm, anh không cảm thấy không công bằng sao?"
"Trên đời này nào có chuyện gì là công bằng tuyệt đối được. Tỷ như anh cũng từng làm chuyện không quang minh chính đại nhưng chưa từng hại ai, tại sao lại bị ông trời đối đãi như vậy chứ, anh cũng cảm tháy rất không phục. Nhưng không phục cũng phải nhịn nha." Thẩm Hi Quyền kéo khóe miệng lộ ra nụ cười như trước, nhưng Đồng Tịch có thể nhìn ra được sự cô đơn ẩn sau nụ cười của anh.
"Quyền Ca, anh và Mạc Đan thật sự không có khả năng quay lại với nhau sao? Em có thể thấy được, Mạc Đan vẫn rất yêu anh, nếu không ly hôn lâu rồi cũng sẽ không thống khổ như vậy." Đồng Tịch dừng một lát còn nói: "Một ngày trước khi Nhiếp Tu đi, bọn em cùng ăn cơm. Em thấy chị ấy uống rất nhiều, tửu lượng tăng rất nhanh."
Thẩm Hi Quyền cứ như không nghe thấy gì, hỏi: "Thời gian này, em và Nhiếp Tu chung đụng cũng không tệ lắm phải không?"
"Tương đối khó chịu."
"Khó chịu là được rồi, không khó chịu thì mới không có khả năng."
Đồng Tịch: "... Quyền ca, bây giờ anh đặc biệt giống bà mối đấy anh biết không, đến cùng thì Nhiếp Tu đã cho anh lợi ích gì chứ."
"Lợi ích chính là... tương lai em sẽ biết." Thẩm Hi Quyền chỉ nói nửa câu.
Đồng Tịch hận nhất nói một nửa giữ một nửa không nói, nhưng cô hiểu Thẩm Hi Quyền, nếu anh không chịu nói thì dù hỏi thế nào cũng không được. Thế là buổi tối gửi tin nhắn hỏi Nhiếp Tu, kết quả Nhiếp Tu trả lời là một dấu chấm hỏi. Đồng Tịch tức giận tới mức ném điện thoại di động xuống, đi tắm.
Tắm xong, cô chải tóc trước gương, trong đầu đột nhiên xuất hiện lời anh nói: "Lần sau gặp em, tóc em hẳn là dài đến vị trí xương sườn thứ ba."
Cô nhìn tóc trong gương, bỗng bất giác nhận ra mình cũng đủ hồ đồ, nhiều năm như vậy mà vẫn chưa từng chú ý tới tốc độ dài của tóc, mỗi ngày bận rộn, luôn có việc chưa làm xong. Nhất là từ lúc Đồng Hoa từ Hy Trấn đến ở với cô, ban ngày thì bận công việc, cuối tuần càng bận rộn dẫn Đồng Hoa đăng ký học lớp tự chọn, đi công viên, đi sân chơi, đi xem phim, đi thư viện. Hai ngày cuối tuần còn mệt hơn cả đi làm.
Cho nên, Hứa Lâm Lang độc thân nuôi con mà vẫn có thể trải qua cuộc sống sinh hoạt như nữ thần tuyệt đối không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được. Nhất định phải có cơ sở kinh tế mạnh mẽ mới được.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Đồng Tịch thấy tin nhắn Nhiếp Tu gửi đến Wechat. Anh cũng không nhắc đến Thẩm Hi Quyền mà nói về những hoạt động hôm nay của mình.
Đồng Tịch tưởng rằng sau khi anh về nước Anh thì hết thảy sẽ ngừng lại, nhưng cô không nghĩ tới anh cũng không cắt đứt liên hệ với cô mà còn thường thường nhắn tin Wechat cho cô. Không nói lan man mà ngắn gọn, cơ bản chính là báo cô hành tung hoặc là tiến triển của công việc với cô. Loại cảm giác này, giống như cô là lãnh đạo của anh vậy...
Đồng Tịch đặt lược xuống, thêm một lần nữa trong vô số lần nhắc nhở anh: Anh không cần báo cáo hành tung của anh với em.
"Quá tịch mịch, muốn nói với ai đó một chút."
Đồng Tịch trả lời: "Anh tìm một bạn gái là được."
"Đang tìm."
Đồng Tịch có cảm giác như đánh vào bông, không khỏi cảm thấy không có sức lực, ngay cả trái tim cũng mềm mại.
Thúc thủ vô sách... Cô chỉ có thể hi vọng thời gian và khoảng cách sẽ từ từ khiến anh thay đổi suy nghĩ.
Ở thành phố ngày thứ ba, Đồng Tịch nhận được một tin tức tốt nữa, Ngô Diệu Tổ đã xác định muốn mua căn hộ ở Hương Chương Viên của cô. Hơn nữa còn ra giá không thấp, cũng không bởi vì nhà có ma mầ ép giá, quả nhiên là con nhà giàu không thiếu tiền tiêu.
Hai người hẹn thời gian để ký hợp đồng trong công ty môi giới. Năm đó lúc Đồng Xuân Hiểu ra tòa, lo Tưởng Văn Tuấn còn có chủ nợ khác nên đã chuyển căn hộ này cho Đồng Tịch. Chủ hộ hiện tại chính là cô.
Ký hợp đồng xong, Ngô Diệu Tổ mời Đồng Tịch ăn cơm. Đồng Tịch từ chối còn phải tăng ca. Ngô Diệu Tổ liền nói: "Vậy tôi tiện đường đưa em về nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!