Chương 33: Năm

Đồng Tịch mở to mắt: "Anh mà cũng giữ bí mật với em à?" Lời vừa ra khỏi miệng thì cảm thấy sai sai, cô lập tức đổi giọng: "Anh ấy mà lại giữ bí mật với em à?"

Hiển nhiên, trong tiềm thức của Đồng Tịch thì cô và Nhiếp Tu hẳn là không có bí mật giống như quá khứ. Nhiếp Tu nghe được ẩn ý trong câu hỏi của cô, ánh mắt trở nên có chút khác, dịu dàng như tơ.

"Thất Thất, anh rất muốn nói cho em biết, nhưng anh đã hứa với anh ấy rồi. Em đừng giận."

Đồng Tịch tránh né ánh mắt anh, nhìn sang thì thấy hai người Giang Lan Lan đã đi về hướng thang máy rồi.

Cô cầm điện thoại chỉ chụp được bóng lưng của cô ta nhưng người có chút quen thuộc với Giang Lan Lan đều có thể nhận ra được là cô ta. Xuất thân người mẫu chuyên nghiệp nên cô ta cao tận 1m78, chân dài eo thon dáng chuẩn, đây cũng là điểm khiến Mạc Đan nhỏ nhắn cảm thấy đặc biệt buồn bực.

Vừa nghĩ tới Mạc Đan vì người này mà trải qua thống khổ, Đồng Tịch càng cảm thấy tức giận. Cô lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Hi Quyền. Không ngờ lại không có ai bắt máy. Đồng Tịch kiên nhẫn chờ một lát mới gọi lại nhưng vẫn không có người nhận.

Càng vội biết chân tướng sự thật thì càng không tìm được người. Đồng Tịch nhíu mày ngẫm nghĩ xem chuyện giữa Thẩm Hi Quyền và Giang Lan Lan là thế nào. Bỗng nhiên trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ Thẩm Hi Quyền mắc bệnh nan y? Ý nghĩ này vừa hiện lên đã bị cô lập tức phủ định, mới sang năm mới sao mình có thể trù ẻo anh ấy thế chứ. Anh ấy mới hơn ba mươi, lúc còn trẻ cũng rất giỏi đánh nhau, thân thể khẳng định không tệ.

Đồng Tịch gọi điện đến Sơn Hà Uyển cũng không có ai bắt máy. Lạ thật, bình thường, ngay cả lúc đi ngủ Thẩm Hi Quyền cũng đặt điện thoại ở bên cạnh, 24h không tắt máy để tùy thời tùy khắc ứng phó với chuyện của công ty.

Nghỉ tết rồi, anh ấy không ở nhà thì đi đâu? Đồng Tịch nhớ tới dáng vẻ ốm yếu của Thẩm Hi Quyền mấy ngày nay, bỗng có dự cảm xấu, cô vội hỏi Nhiếp Tu: "Anh ấy có từng nhắc đến những dự định của mình trong tết này với anh không?"

Nhiếp Tu nói: "Anh ấy bảo ở nhà dưỡng bệnh."

"Ở nhà dưỡng bệnh? Nhưng không ai nhận điện thoại cả, anh ấy ở nhà một mình, em lo không biết liệu anh ấy có..."

Còn chưa dứt lời thì Nhiếp Tu đã hiểu ý của cô. Báo chí thỉnh thoảng cũng có tin tức về người tuổi trẻ thức đêm đột tử, người già cô đơn đột nhiên phát bệnh không chạy chữa kịp.

Nhiếp Tu an ủi cô: "Lát nữa nếu anh ấy vẫn không có tin tức gì thì anh sẽ chạy về thành phố xem một chút."

Hai người đang suy nghĩ thì điện thoại của Thẩm Hi Quyền gọi trở lại, Đồng Tịch thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Anh ở đâu vậy? Sao không nghe máy?"

Giọng nói của Thẩm Hi Quyền có chút tiêu dao vui vẻ: "Anh đang lướt sóng ở biển, không cầm điện thoại. Chuyện gì vội thế, gọi cho anh những mười cuộc cơ."

Lướt sóng? Đồng Tịch có chút không thể tin được: "Anh ở chỗ nào cơ?"

Thẩm Hi Quyền cười: "Ở Hải Nam, cùng một chỗ với Đồng Hâm."

Đồng Tịch lại càng giật mình: "Anh em ở cùng một chỗ với anh á? Anh ấy chẳng phải đã nói là phải tăng ca năm sao?"

"Thật ra là chú em không muốn nhìn thấy cậu ta. Hai bố con vừa gặp mặt đã rùm beng lên rồi, thế thì tất cả mọi người cũng bị ảnh hưởng, thôi thì anh hẹn cậu ta ra ngoài chơi vậy."

Đồng Tịch: "..."

"Sao thế, tìm anh có việc gì à?"

Lúc này Đồng Tịch mới nhớ ra mình gọi điện thoại cho anh ta có một chuyện lớn muốn hỏi: "Quyền Ca, anh lướt sóng vui vẻ như vậy, mũ trên đầu xanh rồi anh có biết không? Anh nhìn Wechat một chút đi, em gửi một bức ảnh cho anh."

Đồng Tịch gửi bức ảnh chụp bóng lưng kia cho Thẩm Hi Quyền, qua mấy giây, Thẩm Hi Quyền nói: "Ừm, thấy được rồi." Ngữ khí gió yên bể lặng, không chút gợn sóng.

Đồng Tịch rất giật mình: "Thế mà anh lại không giận chút nào?"

"Bọn anh chia tay rồi, giận gì chứ."

Đồng Tịch càng giật mình hơn: "Chia tay? Thế mà hai người lại chia tay? Lúc nào?"

"Ngay năm ngoái."

"Tại sao lại chia tay."

"Bởi vì thấy không hợp."

Đồng Tịch căn bản không tin: "Anh lừa quỷ à, anh ly hôn xong mới nhận ra không hợp với cô ta, thế lúc đầu thì sao? Đầu bị nhúng nước à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!