Chương 32: Năm

Phòng trên tầng vẫn như xưa, đồ đạc và cách bài trí vẫn chưa hề thay đổi. Cạnh phòng Đồng Tịch là phòng Đồng Xuân Hiểu từng ở, là phòng ngủ cũng là thư phòng.

Đồng Tịch khẽ đẩy cửa phòng ra, im lặng ngồi xuống chiếc ghế của chiếc bàn đọc sách rộng làm bằng gỗ thông.

Ấn tượng cô từng khắc sâu nhất chính là cảnh chị ngồi ở đây gõ chữ đến đêm khuya, mười ngón như bay trên bàn phím viết lên một câu chuyện cũ. Chị không có thiên phú viết lách trời sinh nhưng chị chăm chỉ hơn bất cứ người nào khác.

Trước khi chị qua đời, cuốn tiểu thuyết chuyển thể thành điện ảnh của chị cũng đã quay xong sau bốn năm trù bị. Giấc mộng của chị cuối cùng cũng đã được thực hiện, nhưng chị lại không nhìn thấy được nữa.

Đồng Tịch mở điện thoại ra, nhắn tin vào tài khoản Wechat của chị: "Chị, chúc mừng năm mới!"

Vĩnh viễn không trả lời lại.

Sáng sớm Đồng Tịch bị tiếng pháo nổ đánh thức. Khi cô xuống tầng dưới mới phát hiện mình là người dậy muộn nhất nhà, ngay cả Đồng Hoa đều dậy sớm hơn cô.

Hai tay bé con dính đầy bột mì đang giúp làm sủi cảo, đương nhiên là chỉ gây phiền hà chứ chẳng giúp được gì cả. Trên mặt đất, trên bàn và trên mặt bé đều dính bột mì trông rất hỗn độn nhưng dù sao cả chú thím đều vô cùng chiều bé, dù bé con có nghịch bằng trời cũng không nỡ mắng bé câu nào, chỉ tùy ý bé nghịch ngợm.

Trông thấy Đồng Tịch, Đồng Hoa vô cùng hưng phấn giơ lên một cục bột dài dài như sợi mì: "Dì, dì thấy con gói sủi cảo có đẹp không?"

Đồng Tịch bề ngoài thì khen nhưng ngầm có ý chê cười: "Thật sự là cực đẹp, lát nữa con tự mình ăn hết nó đi."

Mặc dù Đồng Hoa còn nhỏ nhưng cũng rất có con mắt thẩm mỹ, cảm thấy cái "Sủi cảo" này khó mà vào miệng được, liền nói: "Nó quá đẹp, con không ăn, cho ông nội ăn."

Chu Dư Phương bật cười: "Thằng nhóc láu cá này."

Đồng Tịch tiến lên định hỗ trợ, Chu Dư Phương ngăn lại cô: "Đều sắp gói xong rồi, cháu cùng đừng làm dính tay. Chú của cháu đang ở phòng bếp luộc sủi cảo đấy, cháu đi xem ông ấy, đừng có mà để ông ấy ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đấy."

Đồng Kiến Văn cầm bát thêm nước vào nồi, vừa quấy vừa cãi lại: "Thím cháu chính là đồ ngoan cố, nhất định phải thêm nước sôi ba lần, thiếu một lần cũng không được, rõ ràng chỉ cần thêm nước sôi hai lần là sủi cảo chín rồi mà."

Đồng Tịch cười: "Chú cứ nghe thím đi."

" Cũng không phải, cái gì chú cũng phải nghe bà ấy. Ăn cơm còn phải cùng bà ấy vào miếu dâng hương. Chú cũng là đảng viên đấy, cháu nói xem, để đồng nghiệp thấy được thì không tốt đâu."

Chu Dư Phương tin phật, năm nào cũng đến chùa ở Khai Nguyên dâng hương. Năm nay Đồng Tịch và Nhiếp Tu cũng bị bà lôi đi cùng.

Bên ngoài chùa chiền là một cái sân trống lớn, mười năm hàng năm đều có hội chùa rất náo nhiệt, trong quán bán các loại quà vặt địa phương, trên sân khấu cách đó không xa còn có biểu diễn kịch.

Một nhóm năm người chỉ có Chu Dư Phương tin phật, bà vào trong dâng hương, Đồng Kiến Văn ôm Đồng Hoa chờ ở ngoài chùa.

Đồng Hoa đòi đi xem kich, xưa nay Đồng Kiến Văn luôn luôn chiều cháu, lập tức ôm bé đi về phía sân khấu kịch.

Nơi đó là nơi náo nhiệt nhất hội chùa, có không ít người vây quanh bên dưới sân khấu. Nhiếp Tu đứng ở phía sau, bảo: "Chú, để cháu ôm Đồng Hoa cho."

Đồng Kiến Văn lớn tuổi cũng không khách khí, lập tức bế Đồng Hoa cho Nhiếp Tu. Nhiếp Tu ôm bé giơ lên cao, đỡ bé ngồi lên cổ mình.

Đồng Hoa kêu lên một tiếng: "A, chú ơi, cao quá, cháu sợ, cháu có bệnh sợ cao."

Đồng Kiến Văn cười vỗ một phát vào cái mông nhỏ của bé: "Vẫn chưa tới hai mét, sợ độ cao gì chứ, nam tử hán đại trượng phu mà gan chỉ có chừng ấy à."

Đồng Tịch nhìn thấy tình cảnh này thì thực sự kinh ngạc, trong mắt cô, Nhiếp Tu luôn luôn là thiên chi kiêu tử, chưa từng chịu khổ cũng chưa từng chịu mệt mỏi, còn có bệnh sạch sẽ nữa. Hiện tại không ngờ anh lại có thể để một đứa bé cưỡi lên cổ mình, chuyện này thực sự vượt qua sức tưởng tượng của cô.

Khi còn đang có cảm giác không thể tưởng tượng được thì bỗng Đồng Kiến Văn quay sang nói với cô: "Cháu xem, tương lai Nhiếp Tu khẳng định là một ông bố tốt."

Đồng Tịch lúng túng đến mức không còn lời nào để nói, anh có phải ông bố tốt hay không thì có liên quan gì đến cô chứ. Chú nghĩ nhiều quá rồi đó.

Đồng Hoa lập tức hỏi liền: "Chú Nhiếp sắp được làm bố sao?"

Nhiếp Tu cười: "Không đâu, chú còn chưa kết hôn mà."

Đồng Hoa hưng phấn nói: "Chú có thể kết hôn với dì cháu nha, dì cháu cũng chưa kết hôn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!