Chương 30: Ấm

Đồng Tịch lặng lẽ rời đi phòng bếp chuẩn bị cơm tối. Cô không muốn thừa nhận vừa rồi mình lại bị cảm động nên mới muốn nấu cháo cho anh. Đồ dùng vẫn là công cụ năm đó lúc thím mang đến lúc chị ở cữ, là nồi đất đời cũ, dùng cách thức rất truyền thống là chậm rãi nấu chín bằng lửa nhỏ.

Sau khi mở nồi, cô đứng trước bếp lò dùng thìa quấy từ từ. Bất tri bất giác lại nhớ tới cháo trứng muối thịt nạc mà cô làm ở nhà Thẩm Hi Quyền ngày đó, cùng với những lời nói làm tổn thương người. Vì để anh hết hi vọng mà nói những câu nặng lời khiến cho cô đến giờ vẫn còn cảm thấy xấu hổ khi nhớ tới những ngày anh chăm sóc mình ở bệnh viện.

Ngày mai cô liền dẫn Đồng Hoa về hy trấn ăn tết, năm sau mới trở về. Có lẽ tối nay là thời gian chung đụng cuối cùng với anh. Ân tình thiếu anh có thể trả lại sau này hoặc là có thể mãi mãi cũng không có cơ hội. Nếu không có gì ngoài dự liệu thì anh chắc sẽ ở lại nước Anh.

"Thơm quá." Sau lưng bỗng nhiên truyền ra giọng nói của Nhiếp Tu, Đồng Tịch vừa quay người lại đã thấy anh chạy tới cửa phòng bếp rồi.

Vừa mới tỉnh ngủ, tóc có chút lộn xộn ánh mắt có chút mê mang tiếng nói có chút khàn khàn. Cô nhìn một cái mà trái tim bỗng đập rất mạnh. Đây không phải lần đầu cô nhìn thấy dáng vẻ anh lúc mới tỉnh dậy nhưng lúc này lại cảm thấy khác biệt. Anh càng thêm anh tuấn quyến rũ hơn so với lúc còn tuổi hai mươi hai, thành thục gợi cảm ngay từ những cử chỉ giơ tay nhấc chân, gương mặt và động tác biếng nhác, toàn thân anh đều tỏa ra hormone khiến người ta tâm hoảng ý loạn.

"Bị mùi hương gọi tỉnh, em làm gì vậy?" Anh đi tới phía sau cô, vô cùng tự nhiên tựa đầu vào vai cô xem cháo trong nồi đất. Một khí tức quen thuộc truyền tới từ gương mặt sau lưng, Đồng Tịch quay mặt cúi đầu nhìn nồi đất, thân thể cứng nhắc không dám cử động chút nào, chỉ sợ lưng mình sẽ đụng phải anh.

Cách bả vai, Nhiếp Tu hít một hơi thật sâu, rõ ràng là ngửi mùi hương của cháo, nhưng Đồng Tịch lại kỳ dị mà cảm nhận được hơi thở của anh phả vào bờ vai khiến cô có cảm giác như bị điện giật.

Cô nói thật nhanh: "Có bốn cuộc gọi tìm anh. Anh đi xem một chút đi."

Nhiếp Tu ừ, quay người rời đi xem điện thoại. Đồng Tịch im lặng thở phào, nghe được tiếng nói chuyện của anh trên điện thoại. Một lát sau anh nói xong thì bưng chén trà tới, rót nước rồi từ từ đứng uống bên cạnh cô, cũng không nói chuyện. Đồng Tịch tắt bếp, quay người thì bắt gặp cái nhìn chăm chú của anh.

Anh ngủ cả buổi chiều, tinh thần đã được dưỡng đủ rồi, đôi mắt trong veo mà thâm thúy, giống như ánh sao sáng trên biển.

"Xin lỗi nhé, anh ngủ cả buổi chiều."

Đó là bởi vì quá mệt mỏi.

Áy náy trong lòng càng tăng lên, Đồng Tịch thấp giọng nói: "Ngày ấy, thật xin lỗi anh."

Nhiếp Tu hỏi: "Ngày đó? Thật xin lỗi cái gì?"

"Chính là ngày ở trong nhà Thẩm Hi Quyền ấy."

Nhiếp Tu cười đặt chén xuống, không ngần ngại chút nào nói: "Không có gì. Anh làm sai, bị em mắng vài câu cũng rất bình thường mà. Bạn gái của anh khóa trên còn hơi một tý là phạt quỳ bàn phím đó."

Lời này hiển nhiên là có gì đó không thích hợp, cô đã sớm không phải bạn gái của anh rồi mà...

Đồng Tịch có chút không được tự nhiên, nói: "Chúng ta ăn cơm nhanh lên đi, lát nữa em còn phải tới nhà chị Hứa Lâm Lang đón Đồng Hoa."

Nhiếp Tu hỏi: "Tết này em về Hy Trấn ăn tết hả?"

Đồng Tịch gật đầu, hỏi anh: "Còn anh?"

"Bố mẹ anh đi Thụy Sĩ nghỉ mát. Khó được bố mẹ đều có ngày nghỉ sống thế giới hai người."

Đồng Tịch thuận miệng nói câu thật tốt.

"Không tốt, anh một mình nè." Nhiếp Tu cúi đầu nhìn cô, trong mắt như viết ba chữ "Cầu thu lưu" vô cùng sống động rõ ràng.

Thế nhưng là Đồng Tịch lựa chọn không nhìn, tránh đi ánh mắt của anh, giả bộ không hiểu điều điều anh mong muốn nhưng không nói ra miệng, lạnh lùng vô tình nói: "Anh có thể trờ về nhà ông bà ăn tết."

Cô biết trước mặt ông nội Nhiếp, Nhiếp Tu là cháu trai nhỏ nhất, cũng là người cháu được yêu thương nhất.

Nhiếp Tu nói: "Ông bà và bác cả cùng đi bên nhà anh họ rồi, vợ anh ấy mới sinh đôi."

Đồng Tịch triệt để tránh đi cái đề tài này. Ăn cơm tối xong liền Nhiếp Tu đi ra ngoài. Mỗi một khắc chung đụng riêng đều cảm thấy thời gian dài dằng dặc, cô không muốn chịu giày vò.

Nhiếp Tu kiên trì dọn phòng bếp xong mới đi, bảo rằng tay cô không nên đụng nước.

Đồng Tịch lại một lần nữa không cách nào xem nhẹ sự cảm động dâng lên trong lòng.

Đến gần nhà họ Hứa, Đồng Tịch bảo Nhiếp Tu cho mình xuống ven đường, dặn anh về nhà sớm nghỉ ngơi. Nhiếp Tu nói: "Anh đưa em và cháu em về rồi mới về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!