Đêm này Nhiếp Tu chạy sang nhìn cô ba lần. Tuy Đồng Tịch lần nào cũng biết nhưng cũng chỉ có thể giả bộ như bất tri bất giác. Trong nội tâm cô có một loại phiền não và lo lắng khác. Cô không thể chịu quá nhiều ơn huệ của anh. Thế là sáng sớm hôm sau, liền bảo Nhiếp Tu gọi điện thoại cho Thẩm Hi Quyền để anh ta đến bệnh viện một chuyến. Điện thoại di động và hành lý của cô đều ở trong chiếc xe đó, giờ trong người không có đồng nào.
Hôm qua Thẩm Hi Quyền đã biết Đồng Tịch gặp tai nạn. Bởi vì Nhiếp Tu bảo cô vẫn một mực sốt cao hôn mê nên nhịn một ngày không tới. Buổi sáng vừa nhận được điện thoại của Nhiếp Tu thì lập tức chạy tới bệnh viện mắng mỏ Đồng Tịch.
Mặc dù Đồng Tịch không cảm thấy mình làm sai, nhưng dù sao cô gặp tai nạn cũng bởi vì không chịu nghe lời anh nên đành ngoan ngoãn nghe anh dạy bảo. Nói đến ân cứu mạng cũng có phần của Thẩm Hi Quyền, nếu anh không nói cho Nhiếp Tu chuyện cô muốn đi Lô Sơn Hương thì Nhiếp Tu cũng sẽ không có ý nghĩ đi theo cô.
Thẩm Hi Quyền mắt đen thui, khí thế hung hăng nói: "Anh bảo em bao nhiêu lần rồi! An toàn đệ nhất em cũng không phải không nghe được."
Đồng Tịch giải thích: "Quyền ca, ba lần em đi đều chẳng có chuyện gì, lần này nếu người khác không đâm xe vào em thì em cũng sẽ không có chuyện gì. Người không may chỉ uống nước lạnh cũng sẽ tê răng, anh nhìn Lục Khoan chỉ ngồi trong xe taxi chờ đèn đỏ còn bị đụng nữa là."
"Dù là là người khác đâm vào em hay em đâm vào người khác kết quả cũng nguy hiểm như nhau! Đáng lẽ em không nên đi mới đúng!"
Đồng Tịch rất ấm ức: "Vậy em chẳng làm gì cả, thành thật ở trong nhà trông chờ ông trời sẽ bắt hắn trả giá sao?"
"Nếu em chết Đồng Hoa làm sao bây giờ? Tưởng Văn Tuấn không chịu trách nhiệm về án mạng, cũng không phạm tội mà chỉ thiếu nợ. Chờ hắn kiếm được tiền trở về thì lại có thể làm người một lần nữa, còn có thể đón Đồng Hoa về nuôi."
Đồng Tịch tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên: "Hắn nằm mơ!"
Thẩm Hi Quyền ha ha: "Em cũng chết rồi, còn có thể quản được người sống sao? Nếu không có Nhiếp Tu, em còn đang nằm trong nhà ướp lạnh đó!"
Đồng Tịch và Thẩm Hi Quyền quen biết đã vài chục năm, đây là lần đầu tiên nhận được rõ lời nói sắc sảo và lạnh lùng của anh, bị sặc đến mức đỏ cả mắt: "Em chỉ muốn báo thù cho chị là sai sao? Xảy ra chuyện cũng không thể oán em, là tên khốn lái xe kia! Em lái xe quy củ ngay cả đèn đỏ cũng không vượt bao giờ!"
Nhiếp Tu vội vàng cắt đứt lời nói của Thẩm Hi Quyền: "Đồng Tịch gặp tai nạn không thể trách em ấy, em ấy luôn cẩn thận khi lái xe mà, là trách nhiệm của kẻ lái xe gây chuyện đó. Anh chớ quấy rầy em ấy nữa, em ấy còn bệnh mà."
Thẩm Hi Quyền quay sang phê bình Nhiếp Tu: "Cậu chỉ biết bao che khuyết điểm của nó thôi. Tôi cũng vì tốt cho cậu thôi, không dọa con bé một chút, mỗi năm nó đều muốn chạy tới chỗ đó. Tôi chưa từng thây người nào cố chấp như vậy!"
Nhiếp Tu nói: "Cô ấy không cần đi nữa, về sau việc này giao cho tôi, tôi sẽ thay cô ấy tìm Tưởng Văn Tuấn."
Đồng Tịch vội bảo không cần.
Thẩm Hi Quyền trợn mắt với cô, tiếp tục hỏi Nhiếp Tu: "Có manh mối về kẻ gây chuyện bỏ trốn chưa?"
"Dù không có camera trên đường núi nhưng lúc ấy tôi vừa hay gọi điện cho Đồng Tịch. Từ thời gian và khoảng cách có thể suy đoán ra thời gian xe lái đến, cảnh sát đã thu lại video giám sát ở lối vào trấn, rất nhanh là có thể điều tra ra."
"May là xe lão Triệu là xe đã cải tiến nên rất rắn chắc, bằng không không thể tưởng được sẽ xảy ra hậu quả gì nữa. Lúc tôi nhận được điện thoại của cậu đã mất ngủ cả đêm vì lo lắng."
Đồng Tịch nghe được lời này thì cũng hết giận. Thẩm Hi Quyền cũng chỉ muốn tốt cho cô, cô biết, nhưng chị đối xử với cô tốt như vậy, nếu cô không lấy lại công bằng cho chị thì không thể an tâm được.
Cô hỏi phải bàn giao chiếc xe kia như thế nào. Thẩm Hi Quyền đáp: "Em đừng quan tâm chuyện này, để anh xử lý, xe nào của lão Triệu cũng đều có bảo hiểm."
Đồng Tịch xin lỗi nói: "Quyền ca thật sự thật xin lỗi, lần nào có chuyện cũng đều khiến anh phải giải quyết, em không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa."
Thẩm Hi Quyền lườm cô một cái: "Bằng không em gọi Quyền ca vài chục năm là gọi không đấy à? Nhưng mà, chuyện sau này của em anh không quan tâm nữa, em có chuyện phiền phức gì thì hãy tìm Nhiếp Tu."
Đồng Tịch không phản bác được, chuyện tai nạn xe cộ lần này cũng quả thật đang được Nhiếp Tu xử lý.
Thẩm Hi Quyền hếch cẳm lên: "Nhiếp Tu cứu mạng nhỏ của em, em không có gì muốn bày tỏ à?"
Đồng Tịch có chút xấu hổ, thấp giọng nói: "Em đã nói cám ơn rồi."
Thẩm Hi Quyền kéo dài giọng nói: "Chậc chậc, cái mạng này của em chỉ đáng giá một tiếng cám ơn thôi à?"
Đồng Tịch bị anh ta nói thế thì mặt đỏ bừng, vậy phải cảm ơn thế nào?
Nhiếp Tu thân là "ân nhân" rất rộng lượng nói với nói với Thẩm Hi Quyền: "Tôi cảm thấy không cần cám ơn. Nhưng nếu cô ấy nhất định phải cảm ơn thì tôi cũng sẽ không từ chối."
Đồng Tịch: "..."
Thẩm Hi Quyền rất thấu hiểu lòng người, nói: "Nhiếp Tu chẳng thiếu gì cả, chỉ thiếu mỗi một người bạn gái thôi. Anh thấy hôm nay là ngày lành tháng tốt, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay hai người các em làm hòa đi nha?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!