Chương 24: Lầm

Năm nay là cái tết xuân thứ tư từ khi Đồng Xuân Hiểu xảy ra chuyện, Tưởng Văn Tuấn vẫn bặt vô âm tín. Thẩm Hi Quyền một mực khuyên Đồng Tịch từ bỏ, nói em tìm được hắn thì có thể làm thế nào? Em không thể vượt qua giới hạn của pháp luật để báo thù được. Nguyên nhân cái chết của Đồng Xuân Hiểu là ngoài ý muốn, không phải mưu sát.

Theo một khía cạnh nào đó, Thẩm Hi Quyền nói không sai, nhưng nếu không phải Tưởng Văn Tuấn thiếu nợ không trả, còn trốn mất thì sao Đồng Xuân Hiểu lại mất mạng cơ chứ? Hắn có vẻ như vô tội nhưng thật ra lại là kẻ cầm đầu dồn người khác vào chỗ chết, còn bản thân hắn lại vẫn ung dung tự tại. Dù thế nào Đồng Tịch cũng không thể chấp nhận cái "hiện thực" này.

Tóm lại, dù người khác nghĩ thế nào thì cô cũng không thể từ bỏ, dù có một tia hi vọng cũng phải tìm được hắn, bắt hắn trả giá cho việc mà hắn đã gây ra.

Rời khỏi Sơn Hà Uyển, nhà của Thẩm Hi Quyền thì trời đã tối đen. Tuyết đọng dưới đèn đường ánh lên một vòng sáng mờ nhạt.

Mỗi khi đến gần tết là cô luôn trở nên đặc biệt nóng nảy, sự xuất hiện của Nhiếp Tu lại gợi lên quá nhiều chuyện cũ. Cô nghĩ đến lúc chia tay, đó là thời điểm gian nan nhất của cô từ lúc Đồng Xuân Hiểu xảy ra chuyện.

Anh sẽ nhắc cô nhớ tới đoạn quá khứ cô không muốn đụng chạm nhất. Đó là vết thương vĩnh viễn trong lòng cô, sự xuất hiện của anh như vạch ra vết sẹo của cô. Cho nên cô vô cùng mẫn cảm, ngôn ngữ nóng giận và chẳng thèm nể mặt anh chút nào.

Di động vang lên trong túi, trong khung cảnh yên tĩnh nơi đêm đông này, tiếng nhạc trở nên vô cùng chói tai. Đồng Tịch nhìn thoáng qua điện thoại, sau khi kết nối thì gọi một tiếng "Thẩm Hi Quyền". Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, cô gọi thẳng đại danh của anh ta.

Cô nói: "Chuyện của em và Nhiếp Tu, xin anh đừng quản."

Cô tận mắt thấy Đồng Xuân Hiểu ôm hi vọng tốt đẹp bước vào hôn nhân, cuối cùng nó lại trở thành bi kịch của chị. Cô cũng tự mình trải qua thời điểm chia tay, khi cô cần sự quan tâm và giúp đỡ nhất từ anh. Cô đã mất lòng tin với hôn nhân, không muốn yêu đương. Trong lòng cô chỉ có hai suy nghĩ, chăm sóc và nuôi lớn Đồng Hoa thật tốt, tìm được Tưởng Văn Tuấn. Cô sẽ không làm hòa với Nhiếp Tu, cũng sẽ không bắt đầu lại từ đầu với anh.

Thẩm Hi Quyền trầm mặc một lát rồi nói: "Em còn nhớ sau khi chị em đi, lão Tần ở công ty vay bắt em trả tiền chứ."

Tất nhiên nhớ rõ.

Mới mấy ngày sau khi Đồng Xuân Hiểu xảy ra chuyện, hai tên đàn em của Tần Trọng Cương lại tìm đến cửa. Đối với bọn hắn, không có cái gì người chết đèn tắt cả, thiếu nợ trả tiền, cha nợ con trả là chuyện hiển nhiên. Không tìm thấy Tưởng Văn Tuấn thì tìm Đồng Xuân Hiểu, Đồng Xuân Hiểu chết rồi, còn có nhà và tiền tiết kiệm mà chị để lại.

Người đòi nợ cũng chẳng khác nào hung thủ gián tiếp. Đồng Tịch thấy hai người này, mắt đỏ ngầu. Sau khi trải qua tranh chấp kịch liệt và cãi lộn, đau thương và cừu hận khiến cô mất hết lý trí. Dưới cơn nóng giận liền chạy vào phòng bếp lấy dao gọt hoa quả ra đâm vào một người trong bọn họ.

Hai người đó đều là người luyện võ, người đằng trước kịp tránh đi, nhưng người đằng sau bị vướng bàn nên không tránh kịp mà bị đâm vào cánh tay. Chuyện này chọc giận Tần Trọng Cương, hắn tuyên bố muốn cho Đồng Tịch "đẹp mắt".

Cuối cùng vẫn là Thẩm Hi Quyền giúp cô giải quyết chuyện này. Cho nên, Đồng Tịch luôn nhớ kỹ lòng tốt của anh, cũng nhớ kỹ ân huệ của anh.

Thẩm Hi Quyền nói: "Anh chưa từng can thiệp sinh hoạt cá nhân của người khác, nhưng hiểu lầm giữa em và Nhiếp Tu bắt nguồn từ anh nên anh phải hòa giải cục diện này. Nếu em còn nhớ những việc anh đã làm vì em thì hãy nghe anh nói hết."

Anh ta nói như vậy, Đồng Tịch chỉ có thể cầm di động, im lặng lắng nghe. Thật ra, ngày ấy Nhiếp Tu đã gửi một bức thư trên wechat giải thích lý do chia tay năm đó. Nhưng cô hoàn toàn không muốn biết liền trực tiếp xóa đi.

Sau khi Đồng Xuân Hiểu xảy ra chuyện, Đồng Tịch từng gọi một cuộc điện thoại cho Nhiếp Tu, trò chuyện quốc tế đường dài không thể kể rõ hết được. Phần lớn thời gian cô đều khóc.

Bỗng nhiên nghe được tin dữ, Nhiếp Tu cũng rất khiếp sợ. Nhưng xa ở nơi đất khách quê người, ngoài an ủi anh cũng không làm được gì. Anh cũng không biết, Đồng Xuân Hiểu qua đời có nội tình khác, anh chỉ tưởng đó là một chuyện ngoài ý muốn. Đồng Tịch chưa từng kể những chuyện trong nhà này với anh. Dù cô có cái nhìn khác về Tưởng Văn Tuấn nhưng cô chưa từng nói xấu anh ta ra bên ngoài. Điểm này giống Đồng Xuân Hiểu, chỉ cần là người nhà liền bảo vệ hình tượng cho hắn, để ý đến mặt mũi của hắn.

Đồng Tịch chưa từng nghĩ tới sẽ ỷ lại Nhiếp Tu. Nhưng khi đó cô thật sự rất muốn Nhiếp Tu có thể ở bên cạnh mình vượt qua thời khắc gian nan đó. Chỉ có điều cô biết đó là điều không thực tế, cũng khó có thể mở miệng, chỉ có thể buồn bực trong lòng.

Sau khi cô đâm người bị thương, đồng bạn của hắn hung dữ nói: "Mày chờ đó. Tần tổng sẽ cho mày biết tay. Cái thứ rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."

Qua cơn tức giận, Đồng Tịch nghĩ đến Thẩm Hi Quyền liền vội xin anh ta dạy cách ứng đối. Hai mươi phút sau, Thẩm Hi Quyền chạy đến hỏi rõ tình huống rồi bảo để anh ta giải quyết chuyện này và lập tức dẫn cô rời khỏi vườn long não.

Trên đường, Thẩm Hi Quyền cho cô biết bối cảnh và những chuyện mà lão Tần từng làm, lúc đó Đồng Tịch mới bắt đầu cảm thấy sợ.

Cô gọi điện thoại cho Nhiếp Tu ba lần nhưng anh không nhận. Sau ba giờ mới gọi lại. Khi đó, cảm xúc của Đồng Tịch cực độ sa sút sụp đổ, rốt cục không nhịn được phàn nàn: "Có bạn trai không có tác dụng gì cả, còn không bằng một hàng xóm."

Một thí nghiệm của Nhiếp Tu đang đến thời kỳ quan trọng nhất, anh đã hai ngày hai đêm không ngủ muốn làm xong chuyện này để dành thời gian trở về với cô. Nghe vậy thì trong lòng rất khó chịu. Hôm sau, anh mua vé bay về, không kịp nghỉ ngơi vì múi giờ chênh lệch liền lập tức tới trường tìm cô.

Điện thoại của cô tắt máy. Nhiếp Tu còn tưởng cô đang đi học, nhưng khi tan học rồi vẫn không gọi được cho cô. Anh tới dưới ký túc xá nữ sinh, bạn cùng phòng Đồng Tịch cho anh biết, mấy hôm nay Đồng Tịch không về trường ở. Buổi chiều chỉ có hai tiết, học xong cô đã về rồi.

Nhiếp Tu đang định rời khỏi thì vừa vặn gặp Trần Tư Vực tới tìm bạn gái cậu ta. Lúc trước Đồng Tịch thi đậu đại học, Nhiếp Tu từng mời mấy người bạn tốt tới ăn cơm, còn mời cậu ta và bạn gái cậu ta đến với ý định nhỡ có chuyện gì thì cô cũng có thể nhờ người đàn anh này hỗ trợ.

Trần Tư Vực nghe anh nói là không tìm được Đồng Tịch thì nói bóng nói gió: "Học viện truyền thông có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Đến cuối tuần, cửa trường học chật kín siêu xe sang trọng tới đón người. Gần đây bạn gái cậu mỗi ngày đều có người đưa đón, tôi nghĩ cậu ở nước ngoài, dù thế nào cũng không thể là lái xe nhà cậu chứ?"

Nhiếp Tu sững sờ nói: "Không phải."

Trần Tư Vực đã sớm đoán được điều đó. Anh ta gãi lông mày, muốn nói lại thôi. Nói thì có vẻ không phúc hậu cho lắm, nhưng không nói thì lại không đành lòng bạn tốt bị đội nói xanh. Đã tình cờ gặp ở đây, thôi thì mình vẫn nhắc nhở cậu ta một chút đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!