Chương 20: Chát 1

Ăn cơm xong, hai người rời khỏi phòng riêng xuống dưới, tới đại sảnh, Đồng Tịch lại lo lắng bị Thẩm Hi Quyền bắt gặp. Kết quả đúng là sợ cái gì đến cái đó. Thẩm Hi Quyền dẫn theo vài người khách từ trước mặt cô bước tới, Đồng Tịch thấy không trốn kịp nữa, chỉ vội nói với Nhiếp Tu: "Anh chờ em một lát, em trở lại ngay."

Mắt Nhiếp Tu dõi theo Đồng Tịch, thấy cô bước nhanh tới trước mặt một người đàn ông khoảng trên dưới ba mươi, dung mạo anh tuấn, khí chất cũng rất độc đáo, đang nở nụ cười rạng rỡ nhìn Đồng Tịch, hình như rất thân quen.

Đồng Tịch chưa nói đã cười: "Quyền Ca, lâu rồi không gặp."

Thẩm Hi Quyền dừng chân lại, mời mấy người kia đi trước một bước rồi hỏi Đồng Tịch: "Hôm nay em không đi học à? Sao lại tới đây?"

Đồng Tịch lắp bắp nói: "Em xin nghỉ, họ hàng nhà em đến tìm em có chút việc, anh đừng nói cho chú em nha."

Thẩm Hi Quyền liếc mắt nhìn Nhiếp Tu ở cách đó không xa, nói: "Họ hàng em đẹp trai quá nhỉ, anh cũng gặp lần đầu tiên đó. Họ bên bố em, hay bên mẹ thế?"

Đồng Tịch đột nhiên phản ứng lại, biết mình nói lỡ. Nếu là họ hàng bên bố mình, Thẩm Hi Quyền là hàng xóm nhiều năm với nhà họ Đồng như vậy đương nhiên biết rất rõ ràng. Nếu là họ bên mẹ thì càng vô lý, người tinh minh như Thẩm Hi Quyền đương nhiên nhận ra được là mình đang nói dối.

Đồng Tịch vội nhận sai: "Không phải họ hàng, là bạn trai. Anh giúp em giữ bí mật nhé. Ngàn vạn lần đừng nói cho chú em biết."

Thẩm Hi Quyền nâng tay lên cốc vào trán cô: "Trẻ con mà đã yêu đương, lá gan không nhỏ nhỉ."

Động tác cốc trán là thói quen của Thẩm Hi Quyền, anh ta nhìn ai không vừa mắt thì đều làm như vậy, dù là anh em năm đó của anh ta hay là cấp dưới hiện tại cũng thế. Đồng Tịch cũng không thấy có gì, nhưng trong mắt Nhiếp Tu thì đây lại là một động tác vô cùng cưng chiều. Vì thế trong lòng chìm xuống.

Thẩm Hi Quyền nói: "Trước giữ bí mật cho em, nếu không thi đỗ đại học thì anh nhất định sẽ mách chú em."

Đồng Tịch che trán, nói một tiếng "Được~~". Sau đó quay lại tìm Nhiếp Tu nói: "Anh ấy là hàng xóm cách vách nhà em, em sợ chú biết nên phải bảo anh ấy trước."

Đồng Tịch rất vô tư, sau này thậm chí còn quên Nhiếp Tu và Thẩm Hi Quyền đã từng gặp mặt một lần ở làng du lịch này.

Nhiếp Tu lái xe đưa cô trở lại cửa ngõ nhà họ Đồng ở trên trấn, Đồng Tịch đẩy cửa xuống xe. Nhiếp Tu đi đằng sau, đưa cô tới tận cửa nhà. Tới trước bồn hoa thì Đồng Tịch dừng chân lại, hỏi anh: "Anh ở đây mấy ngày nữa?"

"Vội vã đuổi anh đi thế à?" Dưới ánh sáng đèn đường, Đồng Tịch nhìn anh hình như có chút không vui, vội nói: "Không phải, vài ngày nữa là tết âm lịch rồi. Khẳng định là anh phải về đón tết với bố mẹ nha."

Nhiếp Tu không trả lời, chỉ vào nhà bên cạnh nhà họ Đồng: "Đây là nhà người vừa rồi hả?"

"Đúng vậy, ngày đầu tiên em tới Hy Trấn, rất trùng hợp gặp được anh ấy ở nhà ga, không nghĩ tới lại là hàng xóm, đúng là rất có duyên."

Người nói vô tình người nghe có tâm, trong lòng Nhiếp Tu không thoải mái, ngoài chuyện Đồng Tịch đột nhiên thay đổi nguyện vọng thi đại học, còn thêm vị hàng xóm hiển nhiên là có quan hệ không tầm thường này nữa, nếu không thì sẽ không có động tác cốc trán cô tự nhiên như thế. Nhưng đã kết giao mấy tháng rồi mà Đồng Tịch vẫn chẳng đề cập đến người này chút nào.

Đồng Tịch có thể nhìn ra tâm trạng đêm nay của anh không mấy tốt đẹp, vì thế chủ động ôm anh nhân lúc trời tối để kéo gần khoảng cách của hai người, cũng hòa dịu quan hệ của họ một chút.

Cô còn chưa kịp buông lỏng tay thì hai cánh tay Nhiếp Tu đã khóa chặt cô vào lòng, tay ôm eo cô.

Bị anh ôm chầm vào lòng, Đồng Tịch nhỏ giọng hỏi: "Buổi tối anh ở ngõ Cò Trắng hả?"

"Anh thuê phòng ở làng du lịch, nơi này hơi lạnh." Nhiếp Tu nói xong, lại cúi đầu tìm môi cô.

Từ lúc nghỉ hè đã chia xa mấy tháng rồi, anh nhớ cô vượt qua tưởng tượng của mình, nếu không phải vì giận dỗi thì lúc vừa gặp mặt đã ôm cô hôn cô rồi, cái hôn chậm mấy tiếng này trở nên gấp gáp vội vàng hơn.

Đang hôn say đắm thì Đồng Tịch bỗng giãy khỏi lòng anh, mặt đỏ tới mang tai: "Em về đây."

Nhiếp Tu biết phản ứng thân thể của mình đã dọa cô nên cũng có chút lúng túng, im lặng nhìn cô vào sân nhà, anh đứng trong gió lạnh để cảm xúc bình tĩnh lại rồi mới trở lại xe.

Xưa nay Nhiếp Tu tự tin kiêu ngạo đã quen, cũng luôn có rất nhiều nữ sinh theo đuổi. Không nghĩ tới lại có một ngày vì một cô gái mà lo được lo mất thế này, cứ luôn cảm thấy phải sớm chiều ở chung thì mới có cảm giác an toàn. Anh ở Hy Trấn đợi cho đến ngày trước giao thừa mới trở về thành phố T. Ở nhà ăn tất niên, sau đó lại xông nhà chúc tết ông bà, đến mồng hai lại trở lại Hy Trấn.

Bởi Đồng Tịch khai giảng vào ngày mùng sáu rồi

May mắn khoảng cách không quá xa, cũng chỉ mất hai giờ lái xe. Đồng Tịch không dám cho chú biết là mình yêu đương, lén lút trốn ra ngoài hẹn hò với Nhiếp Tu, may mắn mà có Đồng Xuân Hiểu yểm hộ cô.

Đảo mắt đã tới tháng sáu, vừa ra khỏi trường thi thì Đồng Tịch đã gọi điện thoại cho Nhiếp Tu liền, vui vẻ khoe mình thi không tệ, rất nắm chắc. Nhiếp Tu bảo cô chờ anh nghỉ phép sẽ về đó bày tiệc chúc mừng cô.

Rất nhanh đã tới gần ngày sinh sản của Đồng Xuân Hiểu, Đồng Tịch vừa thi đại học xong thì liền cùng chị rời khỏi Hy Trấn trở lại thành phố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!