Chương 15: Theo đuổi

Mạc Phỉ duỗi lưng trên chiếc ghế trúc trong sân, hai tay đặt trên bụng, mắt thì nhắm lại như là một lão thái gia nông thôn thảnh thơi.

Tóc Mạc Đan đã khô, đang định búi lên thì nghe "lão thái gia" nói: "Chị có rảnh thì hỏi xem Đồng Tịch có bạn trai chưa?"

Mạc Đan giật mình dừng động tác trong tay, không xác định hỏi: "Có ý gì? Em định theo đuổi cô ấy à?"

Mạc Phỉ sờ sờ mũi: "Không phải em, là Nhiếp Tu."

Mạc Đan nhẹ nhàng thở ra: "May mắn không phải là em."

"Lão thái gia" giương mắt lên, ngữ khí bất mãn: "Chị có ý gì hả?"

Mạc Đan không muốn đả kích lòng tự trọng của em trai, cười cười không nói. Trong lòng thì nghĩ: Em muốn theo đuổi ai, dẫn theo Nhiếp Tu bên cạnh mà theo đuổi được mới là lạ. May mắn kiểu đàn ông của chị là kiểu đại thúc ổn trọng, nếu không mỗi ngày nhìn mà không chiếm được, chỉ sợ phải buồn bực mà chết.

Khi Đồng Tịch trở về, Đồng Xuân Hiểu đã dọn đồ ăn lên bàn xong, thấy cái giỏ không trong tay Đồng Tịch thì tò mò hỏi em đã đi đâu. Đồng Tịch thật thà trả lời rằng Nhiếp Tu dẫn chị gái của bạn học tới Hy Trấn vẽ phong cảnh.

Sau đó Đồng Xuân Hiểu mới nói: "Vậy phải mời cậu ta tới ăn cơm."

Đồng Tịch vừa rửa tay vừa nói: "Em mời rồi, anh ấy không chịu tới, bảo nhiều người không tiện."

Đồng Xuân Hiểu là người có lễ tiết chu đáo, trong lòng nghĩ Giang Ngữ Hạm là bạn học của chú, Nhiếp Tu trở lại Hy Trấn, mình phải tiếp đón chu đáo để tỏ lòng hiếu khách của người địa phương. Vì thế sáng sớm hôm sau đã đi chợ ở bến đò mua tôm sông và cá trích tươi ngon, bảo Đồng Tịch mang tới cho cậu ta.

Khi Đồng Tịch tới, ba người vừa ăn điểm tâm xong, trăm miệng một lời khen món trứng vịt muối cô mang tới hôm qua, cả cháo trắng cũng có mùi vị rất ngon.

Mạc Đan nhân cơ hội nhờ Đồng Tịch dẫn cô đi dạo chung quanh, cũng tiện cho việc tìm cơ hội hoàn thành nhiệm vụ mà Mạc Phỉ giao cho. Tuổi hai người xấp xỉ, tính cách đều sáng sủa, mới nói chuyện một lát đã cảm thấy rất thân thiết. Mạc Đan rất tự nhiên hỏi Đồng Tịch có bạn trai hay chưa.

Đồng Tịch rất thẳng thắn nói không có, sau đó hỏi chị thì sao?

Mạc Đan thở dài: "Chị cũng không có." Người theo đuổi cô rất nhiều nhưng đều là bạn cùng lứa tuổi, cô thích hình mẫu đại thúc, bởi vì bố cô qua đời sớm.

Đồng Tịch tò mò: "Chị xinh đẹp như vậy, sao lại không có bạn trai?"

Mạc Đan cười hỏi lại: "Em xinh đẹp như vậy, cũng không phải là không có sao?"

Đồng Tịch cười hì hì giải thích: "Em khác với chị nha, chị đã học đại học rồi, em vẫn còn cấp ba mà. Chú em còn là chủ nhiệm lớp, trước kia có một nam sinh bàn trên tặng em một phong kẹo cao su, sau đó đã bị chú em mời vào văn phòng uống nước, thiếu chút nữa đã mời phụ huynh tới rồi."

"Hiện tại là thời đại nào rồi mà còn quản chặt như vậy."

"Anh họ em bị chú ấy quản cho tới đại học đều không tìm được bạn gái, may mắn may mắn, thế nên bây giờ mới cưới được chị dâu thiên tiên." Hai tay Đồng Tịch tạo thành chữ thập, niệm a di đà phật.

Mạc Đan bật cười, lại hỏi: "Em định thi trường nào?"

"À, đại học T, học viện truyền thông. Em thi đại học xong thì rời khỏi đây trở lại thành phố T."

Mạc Đan vừa mừng vừa sợ: "Em muốn làm diễn viên à? Ôi, chị muốn ôm đùi trước, em xinh đẹp như vậy, nhất định có thể nổi tiếng!"

Đồng Tịch mau chóng xua tay: "Không không, em đăng ký ngành biên kịch mà, hi vọng về sau có cơ hội biên kịch tất cả tác phẩm tiểu thuyết của một người thành phim, giúp chị ấy thực hiện giấc mộng."

Mạc Đan không hiểu từ "chị ấy (*)" là nam hay nữ, thử thăm dò: "Người này là ai thế? Thần tượng của em à?"

(*)Chị ấy và anh ấy trong tiếng Trung có phát âm giống nhau, chỉ có cách viết khác nhau.

Đồng Tịch trả lời rất nghiêm cẩn: "Không phải thần tượng, là người em yêu nhất trong cuộc sống." Không phải tận lực thừa nước đục thả câu, chỉ là Đồng Xuân Hiểu không muốn lai bị lộ bút danh của mình một lần nữa.

Hai chữ "yêu nhất" được nhấn rất mạnh, nghe thế, trong lòng Mạc Đan chìm xuống. Không phải là bạn trai, thì chắc là đối tượng thầm mến của cô ấy, hiển nhiên còn yêu rất sâu nặng, vì "yêu nhất" mà nỗ lực phấn đấu. Xong rồi, Nhiếp Tu tới đây một chuyến tay không rồi.

Trấn nhỏ không lớn, đi dạo một vòng xong vẫn còn sớm, Đồng Tịch lại dẫn Mạc Đan đi Hy Hồ. Tới gần làng du lịch, Mạc Đan bắt đầu khen ngợi, những cây phượng rực lửa, trân châu mai như tuyết, hoa tam giác mạch rực rỡ, còn có bạch quả, cây phong. Bố cục cây cối trông có vẻ tùy ý nhưng đều có vẻ đẹp riêng, làm nổi bật lẫn nhau.

Đồng Tịch thấy Mạc Đan thích nơi này như vậy thì muốn dẫn chị đi tham quan bên trong làng du lịch, nhưng bảo vệ ở cửa không cho vào, vì thế cô gọi điện cho Thẩm Hi Quyền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!