Chương 13: Duyên

Con đường nhỏ này hầu như không có xe, hai bên trồng cây long não, không khí ẩm ướt sau cơn mưa tỏa ra một mùi hương độc đáo. Rẽ một lần nữa rồi đi sang đường chính là đến khách sạn tổ chức đám cưới của Hứa Lâm Lang.

Nhiếp Tu bất giác thả chậm tốc độ, trong lòng chỉ mong con đường yên tĩnh này có thể dài thêm chút nữa.

Đồng Tịch không biết những đường nhỏ của nơi này, thấy xe giảm tốc độ cũng chỉ tưởng rằng đường hẹp nên cần chạy chậm. Trong lúc xe sắp đi ra đường chính thì cô thấy một con mèo nhỏ nằm trên mặt đất ướt sũng ở ven đường, cái đuôi của nó còn thả cạnh vũng nước.

Đồng Tịch vội nói: "Hình như là bị thương, em xuống dưới xem nó thế nào."

Nhiếp Tu dừng xe lại, cùng Đồng Tịch xuống xe. Mèo nhỏ trông như vừa đầy tháng không lâu, một chân sau còn có vết máu, cũng không biết do bị xước da hay gãy xương rồi.

Đồng Tịch ngẩng đầu hỏi anh: "Gần đây có bệnh viện thú y nào không?"

Nhiếp Tu nói: "Lên xe tìm xem đi."

Trong xe sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, Đồng Tịch sợ mèo nhỏ làm bẩn xe của anh, thế là bỏ sách đã mua vào ghế sau, để mèo nhỏ vào trong túi xách rồi ôm nó trên đùi.

Nhiếp Tu thấy tên bìa sách đều liên quan đến phim ảnh, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ định báo danh học viện điện ảnh? Dựa vào ngoại hình của cô, làm diễn viên là dư sức, mặt mộc đã xinh đẹp kinh người rồi, trang điểm xong chỉ sợ sẽ trở nên khuynh quốc khuynh thành.

Xe đi ra đường nhỏ, rẽ tới một đường khá rộng, rất nhanh đã tìm được một phòng khám thú y. Bác sĩ băng bó cho mèo con rồi tiêm cho nó luôn, làm xong hết thảy thì hai người mới nghĩ tới một vấn đề, làm thế nào với mèo con bây giờ.

Nhiếp Tu nói trước: "Mẹ anh mắc bệnh sạch sẽ nặng, trong nhà không nuôi sủng vật nào cả."

Vẻ mặt Đồng Tịch khó xử: "Chị em bị dị ứng với lông mèo, cũng không thể nuôi."

Hai người đồng thời nhìn bác sĩ thú ý, họ xua tay liên tục: "Chúng tôi chỉ phụ trách khám chữa bệnh chứ không thu dưỡng."

Đồng Tịch lại đưa ánh mắt về phía Nhiếp Tu. Nhiếp Tu không thể dùng từ nào để diễn tả ánh mắt đó, chỉ là trong phút chốc chợt hiểu rõ một số việc mà trước đó không hiểu. Vì sao những kẻ kiêu hùng thời xưa lại thần phục dưới váy mỹ nhân, dù phải lao vào dầu sôi lửa bỏng cũng chẳng chối từ.

Anh lấy di động ra gọi điện thoại cho Mạc Phỉ, hỏi: "Chị cậu còn nuôi mèo không? Tớ vừa nhặt được môt con mèo nhỏ, mới đầy tháng."

Nhiếp Tu biết Mạc Đan đã nuôi hai con mèo rồi, sợ cô ta không muốn nuôi nữa nên bắt đầu miêu tả vẻ ngoài của mèo.

Nếu không phải là giọng nói và số điện thoại đều đúng, Mạc Phỉ quả thật phải nghi ngờ người gọi có phải là bản thân Nhiếp Tu hay không. Bởi vì di truyền bệnh sạch sẽ, từ trước tới nay anh ta luôn kính chi viễn chi đối với thú nuôi, giờ lại tự dưng nhặt mèo, còn đang miêu tả con mèo này xinh đẹp đáng yêu như thế nào nữa.

Mạc Phỉ rất ghét bỏ cắt ngang lời Nhiếp Tu, bảo: "Tớ phải hỏi chị tớ đã, cậu đừng cúp máy."

Nhiếp Tu cầm điện thoại chờ Mạc Phỉ trả lời, cửa sổ kính trước mặt phản chiếu hình ảnh thiếu nữ duyên dáng thướt tha, trong tay ôm một con mèo trắng nhỏ, đẹp như nàng thơ trong tranh.

Đồng Tịch đứng sau anh, trong lòng bồn chồn chờ tin tức. Lúc đầu mắt cô nhìn chằm chằm di động của anh bởi vì vận mệnh của mèo nhỏ quyết định bởi người bên kia di động. Nhưng không biết từ lúc nào mà mắt cô đã chuyển tới trên ngón tay anh, ngón tay thon dài, xinh xảo như không dính khói lửa nhân gian. Sau đó là chiếc cằm hoàn mỹ, yết hầu hơi nhô ra...

Cuối cùng, trong di động vang lên giọng nói của Mạc Phỉ: "Cậu mang tới đi." Trong lòng Nhiếp Tu thầm nhẹ nhõm, nói: "Được, tớ lập tức tới đó." Vừa quay mặt lại đã gặp phải ánh mắt của Đồng Tịch.

Đồng Tịch không kịp thu hồi ánh mắt, chỉ có thể gắng gượng đón nhận ánh mắt anh, trong giây phút ánh mắt chạm nhau, tim bỗng đập nhanh hơn, không biết do khẩn trương hay là vì điều gì khác.

"Anh có một người bạn, chị của cậu ta đồng ý nhận nuôi."

Đồng Tịch rất vui, cười sáng sủa: "Thật tốt quá, thật sự cảm ơn anh."

Nhiếp Tu cười cười, trong lòng lại thầm nói: Cảm ơn thế nào đây?

Anh vốn định đưa Đồng Tịch về khách sạn, cho nên đường xe đi là đường tới khách sạn.

Đồng Tịch ngồi trên xe không tới hai phút đã thấy khách sạn mà nhà họ Hứa an bài cho họ. Nhưng Nhiếp Tu không có ý đưa cô về khách sạn trước, xe "vèo" một cái chạy qua khách sạn, chẳng có dấu hiệu ngừng mà còn tăng tốc.

Đồng Tịch ôm mèo nhỏ, lời nói tới miệng lại nuốt vào.

Mèo nhỏ do hai người cùng nhặt, giờ mà bảo anh đưa mình về khách sạn, giao mèo cho anh giải quyết một mình thì đúng là hơi xấu hổ. Nhưng nhỡ chỗ bạn anh ở rất xa, chẳng phải cô sẽ về rất muộn hay sao?

Cô nhịn một lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Bạn anh ở xa không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!