Chương 1: Thơ

Sáu giờ rưỡi sáng sớm, Mạc Phỉ bị đánh thức bởi tiếng điện thoại.

Anh mê mang nhìn tên người hiện trên màn hình, nheo mắt lại, hơi ngẩn ra.

Người này đã ở nước ngoài hai năm, bận tới mức như biến thành người ẩn hình luôn rồi, tết âm lịch gọi điện mười lần thì có tám lần không thèm nghe máy, thế mà hôm nay mới sáng tinh mơ đã chủ động gọi điện tới, nhất định là có chuyện gấp hoặc xảy ra chuyện gì đó rồi.

Vội nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói thanh lãnh quen thuộc: "Tôi nhớ là lần trước cậu bảo rằng, sau khi chia tay bạn gái rồi lại quay lại với nhau?"

Giọng nói tuy hơi khàn, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh trấn định như trước kia, không giống như đã xảy ra chuyện gì.

Mạc Phỉ thở phào một hơi, nói: "Đúng vậy, sao thế?"

Lạ thật, người này từ trước tới nay không hề tỏ ra tò mò về sinh hoạt cá nhân của người khác, đương nhiên cũng không thích người khác đưa chuyện về mình. Sao mới sáng tinh mơ đã hỏi chuyện này nhỉ?

"Làm thế nào để quay lại với nhau?"

Ồ, khó được vị đại thần này lại hạ mình hỏi người khác như thế, tinh thần Mạc Phỉ lập tức tỉnh táo lên, ôm gối hưng phấn nói: "Gọi điện thoại xin lỗi, lên mạng tặng lì xì, tặng quà tặng hoa, đưa đi đón về. Cậu yêu đương rồi à? Bị đá hả? Ai thế?"

Nhiếp Tu không trả lời những câu hỏi của anh ta, chỉ đưa ra vấn đề tiếp theo: "Nếu như bị xóa hết phương thức liên lạc thì sao?"

"Thế thì khó hơn. Cô ta cho cậu vào danh sách đen hả?"

Người bên kia điện thoại im lặng hai giây mới nói: "Là tôi cho cô ấy vào danh sách đen."

Mạc Phỉ sửng sốt một chút mới không quá chắc chắn hỏi: "Người cậu nói là Đồng Tịch hả?"

"Ừ."

Một chữ không nghe ra cảm xúc, nhưng trả lời rất nhanh, không chút chần chờ.

Mạc Phỉ không lên tiếng, ngừng một lát, thở dài: "Nếu là Đồng Tịch, cậu tự cầu nhiều phúc, mặc cho số phận đi. Sau khi chị cô ta gặp chuyện không may, cô ta đã không có dự định kết hôn nữa, hiện tại chị của tôi lại ly hôn, cô ta cũng chẳng thiết yêu đương gì nữa rồi."

Chị gái sinh đôi của anh là Mạc Đan, cũng là bạn tốt của Đồng Tịch, gần đây vừa ly hôn.

Nhiếp Tu im lặng hai giây, nói: "Tôi có mười bốn ngày nghỉ."

Mạc Phỉ kéo kéo khóe miệng, không khách khí nói: "Mười bốn ngày nghỉ rất dài hả? Theo đuổi lại bạn gái nhỏ ngây thơ của tôi còn cần nửa tháng đấy biết không hả? Đừng tưởng rằng cậu học giỏi thì chuyện gì cũng thành công, vậy cũng phải xem là chuyện gì chứ đại ca. Bạn gái tôi nhiều nhất chỉ là tiểu sư muội Nghi Lâm, còn của cậu phải là cấp bậc Diệt Sạch sư thái rồi..."

Còn chưa nói hết thì bên kia đã cúp điện thoại.

Mạc Phỉ vỗ trán, đã quên người này có thói bao che khuyết điểm. Dù là bạn gái trước đã chia tay cũng không thể nói một chữ không tốt về cô ta. Lúc trước khi hai người đó chia tay, lời đồn bay đầy trời, Phó Hành Tri không biết nội tình, bênh vực anh ta, không nói câu nào tốt đẹp về Đồng Tịch, Nhiếp Tu lập tức trở mặt bỏ đi. Từ đó về sau, những người bạn của anh ta chẳng ai nhắc đến cái tên Đồng Tịch này, chỉ coi đó là cấm kỵ.

Nhưng vừa nãy anh cũng chỉ nói thật thôi mà. Ngắn ngủi mười bốn ngày mà muốn theo đuổi lại được cô bạn gái vừa không muốn kết hôn cũng không muốn yêu đương, nhất là bạn gái trước này còn bị anh ta đá, đây tuyệt đối là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành!

Bảy giờ.

Bảo mẫu cắt mấy nụ hoa mai vàng trong vườn để cắm vào bình, khi đi ngang qua nhà ăn, thấy bữa ăn sáng mình đã mang lên được 15 phút nhưng vẫn chưa ai chạm vào.

Rạng sáng chạy về nhà, Nhiếp Tu đứng trước cửa sổ. Mùa đông khắc nghiệt nhưng anh chỉ mặc một cái áo trong, bóng lưng cao nhất như tuyết tùng.

Mặc dù là trong phòng ấm áp, nhưng bữa sáng chỉ sợ là đã lạnh rồi. Bảo mẫu tới trước mặt anh, thân thiết nói: "Tôi hâm nóng bữa sáng lại cho cậu nhé."

"Không cần, cám ơn."

Nhiếp Tu cắm nửa điếu thuốc vào gạt tàn thủy tinh, rời khỏi nhà ăn đi lên lầu. Bố mẹ anh đều chưa dậy, lầu hai im ắng không có chút âm thanh nào. Chỗ này là một biệt thự tư nhân ở chân núi, mùa đông hàng năm, vợ chồng Nhiếp Chấn đều tới đây ở, bởi chỗ này có suối nước nóng.

Hơi ấm trong phòng nơi nồng, anh đẩy cửa sổ phòng ngủ ra một nửa. Mặc dù là trời đông giá rét hiu quạnh, nhưng trong tầm mắt vẫn là vẻ xanh um tươi tốt, chuyện cũ như có như không trong hương mai, như phiêu lãng ở trong tâm trí. Rất nhiều việc không phải nói quên là có thể quên, cũng không phải là muốn quên sẽ quên được. Số điện thoại từng bị anh xóa đi kỳ thật vẫn nguyên vẹn trong đầu anh, phương thức xóa bỏ trên thực tế chỉ là trò lừa mình dối người mà thôi.

Gần đây anh không biết đã gọi tới bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị báo là người sử dụng đã tắt máy. Không phải âm chờ, cũng không phải âm báo bận. Hiển nhiên số điện thoại vẫn còn đó nhưng cô đã không còn dùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!