Tạm thời chưa muốn công khai, nhưng năm nay đã chuẩn bị kết, chủ yếu là mẹ cô cứ truy hỏi cô nói tận nửa năm không ngừng.
"Người nhà của thầy Vu còn chưa biết?" Chị Linh ở đầu dây bên kia hỏi.
"Đúng vậy, bố mẹ anh ấy không bát quái giống như bố mẹ em, còn biết nhiều tin tức hơn so với em." Hơn nữa vậy mà chỉ liếc mắt nhìn bức ảnh mơ hồ kia một cái mà đã nhận ra Vu Đồ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vậy thầy Vu định khi nào sẽ nói với người nhà? Sẽ không trực tiếp đưa em tới cửa dọa người chứ?"
"... Chị mới dọa người. Hôm nay anh ấy về nói, vài ngày nữa em sẽ đến nhà anh ấy. Sáu tháng cuối năm anh ấy có nhiệm vụ, mấy ngày hôm trước mới vừa trở về, chị xem tin tức là biết bọn họ bận rộn như thế nào. Dù sao cũng không có cơ hội thích hợp để nói với bố mẹ anh ấy. Sao chị lại hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc em nên mang theo quà tặng gì đến nhà anh ấy đây?"
Trong phòng khách, Kiều Tinh Tinh ngồi xổm trên thảm một bên nói chuyện với chị Linh, một bên buồn bực với đống quà tặng chồng chất trên mặt đất.
"Không phải đã giống như em nói rồi sao? Hai bộ đồ ngủ tơ tằm, một cái khăn quàng cổ, hai bình rượu là được, những mỹ phẩm dưỡng da gì đó thì cất lại đi, quá đắt."
"Vậy sao... vậy để mẹ em dùng." Kiều Tinh Tinh bỏ sản phẩm dưỡng da qua một bên.
Đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên có động tĩnh, chắc là Vu Đồ đã tan làm. Kiều Tinh Tinh nói :"Không nghe chị nói nữa, Vu Đồ tới đón em rồi."
"Bảo cậu ấy cảm ơn chị đi, giúp em chắn nhiều việc như vậy!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chưa dọn xong sao?" Vu Đồ treo áo khoác lên rồi bước vào phòng khách.
Kiều Tinh Tinh mở loa ra, dơ điện thoại lên nói với anh, "Nhanh tới đây, chị Linh bảo anh nói cảm ơn với chị ấy, tết âm lịch sẽ không giúp sắp xếp công việc cho em."
Vu Đồ đến gần, cúi người xuống, mỉm cười nói với điện thoại: "Cảm ơn chị Linh năm nay đã chăm sóc Tinh Tinh."
Chị Linh: "..."
Có cần phải như vậy hay không?
Vốn dĩ chỉ muốn một lời cảm ơn, làm sao lại cảm giác như bị cho ăn một chậu cẩu lương vậy? Cô không nói lời nào mà tắt điện thoại.
Kiều Tinh Tinh vẫy tay với Vu Đồ: "Anh nhìn xem, mẹ anh thích cái gì." Vu Đồ nhìn những đồ vật đầy dưới đất, kéo cô đến, "Em mang chính mình đi là được rồi, mẹ anh thích nhất là cô gái nhỏ xinh đẹp."
Thầy Vu đang đùa giỡn với cô sao? Ánh mắt Kiều Tinh Tinh chuyển động, "Em có thể xinh đẹp trong bất cứ loại hình nào, có thể thanh thuần, có thể thành thục, cũng có thể đoan trang, anh thích... Vậy mẹ anh thích loại nào?"
Vu tiên sinh sử dụng một phen "sức lực" chứng minh bản thân loại nào cũng thích, thời gian xuất phát chậm hơn so với dự định rất nhiều .
Lần này trở về thành phố Kình, Vu Đồ mua một chiếc xe màu đen có rèm che. Kỳ thật, lúc trước ở chung với Kiều Tinh Tinh, anh không có kế hoạch mua xe trong thời gian ngắn, dù sao nhà của anh gần đơn vị có cho vay mấy năm. Nhưng bạn gái anh không giống vậy.
Ngồi vào xe, Kiều Tinh Tinh trả lời vài tin nhắn WeChat, "Mẹ em hỏi lúc nào thì đến nơi."
Vu Đồ nhìn thoáng qua thời gian, "Đại khái là chín rưỡi."
Kiều Tinh Tinh nhìn bộ dáng bình tĩnh của anh, "Lát nữa gặp bố mẹ em, anh không lo lắng chút nào sao?"
"Cầu còn không được, lo lắng cái gì chứ?"
Hừ, cô tỏ vẻ dáng vẻ khi cô chọn quà cũng không lo lắng, "Lần này có muốn em giúp anh dẫn đường một chút không?"
"Bản đồ nhỏ như vậy sẽ không làm phiền chúng ta..." Kiều Tinh Tinh còn chưa kịp đắc ý, Vu Đồ chuyển đề tài, "Điện thoại đâu."
Ốp điện thoại của Kiều Tinh Tinh sáng long lanh, nhìn rất đẹp.
"Này!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!