Sáng sớm đầu năm, Kiều Tinh Tinh đã bị điện thoại của Vu Đồ đánh thức.
"Bên ngoài tuyết rơi rồi."
Kiều Tinh Tinh tức giận, "Thế là anh đánh thức em dậy à."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù giọng nói này nói có hay như đọc thơ cũng không thể tha thứ!
"Hửm?" Giọng nói bên kia hơi cao lên, "Anh tưởng em đã rời giường rồi, trước kia chín giờ anh đến nhà em, hiện tại đã tám rưỡi, đồng hồ sinh học của em không phải như vậy sao?"
Người đàn ông tự gò bó trong khuôn phép thật đáng sợ...
"Đồng hồ sinh học của em là tùy cơ ứng biến, hôm qua chúng ta nói chuyện điện thoại đến hai giờ đấy!"
"Thật sự xin lỗi, anh biết rồi." Bên kia cười khẽ, nghe không có chút bộ dáng xin lỗi nào, "Em ngủ tiếp đi, anh ở dưới lầu dọn tuyết, chiều mấy giờ tới đón em?"
"Hai giờ đi."
"Bạn học hả?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đúng vậy!" Phải lấy thân phận bạn học đến. Hiện tại không thể cho ba mẹ biết cô đang yêu được, sẽ rất phiền.
Bên kia truyền tới tiếng thở dài.
"Anh than thở cái gì hả?" Bạn học Kiều không chịu cho người ta danh phận một chút cũng không chột dạ.
"Anh đang suy nghĩ, khi nào thì có thể đến nhà em dọn tuyết."
"..."
Thật là!
Cúp điện thoại, Kiều Tinh Tinh muốn ngủ tiếp, lại bị một câu của Vu Đồ làm cho tâm trạng nhộn nhạo rốt cuộc ngủ không được. Cô rời giường đánh răng rửa mặt, đứng ở cửa sổ nhìn tuyết rơi ở trong sân một lúc, suy nghĩ đến bộ dáng Vu Đồ chịu mệt nhọc xúc tuyết ở dưới lầu, rồi xuống tầng ăn sáng.
Bố Kiều, mẹ Kiều rất kinh ngạc khi thấy cô, "Hôm qua cùng bạn học chơi đùa muộn như vậy, sớm thế này đã dậy rồi sao?"
Bố Kiều phê bình nói: "Trở về cũng quá muộn."
Kiều Tinh Tinh bình tĩnh: "Rất lâu rồi con không gặp bạn mà ạ."
Múc một chén cháo đưa cho cô, bố Kiều hỏi: "Hôm nay con về Thượng Hải à, mấy giờ đi?"
"Hai giờ." Nghe bố mẹ nhắc tới việc này, mắt Kiều Tinh Tinh chuyển động, nghiêm túc nói: "Đúng rồi, con sẽ tự mình lái xe quay về Thượng Hải."
"Cái gì?" Bố Kiều mẹ Kiều cực kỳ hoảng sợ, "Tuyệt đối không được!"
Kiều Tinh Tinh: "..."
Tuy rằng đây chỉ là hù dọa hai người, nhưng phản ứng này không phải quá khoa trương rồi sao?
Cô cũng có bằng lái xe hợp tiêu chuẩn mà, thời điểm tham gia tiết mục du lịch còn từng lái xe, lúc ấy còn mạnh mẽ khoe kỹ thuật đỗ xe nữa cơ.
"Tài xế của con đâu? Tại sao không đến đón con?" Mẹ Kiều hỏi.
Kiều Tinh Tinh thuận miệng tìm một cái cớ, "Chuyến bay của anh ta bị hủy, tạm thời mua vé máy bay không được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!