Chương 32: (Vô Đề)

Ăn cơm tối xong, Vu Đồ đi bộ với bố mẹ, trên đường, bị không ít người quen hỏi thăm, "Con trai đã về rồi đó à". Thôn quê chính là như vậy, hàng xóm láng giềng với nhau rất thân thiết, không hề có cảm giác khoảng cách hay xa lạ gì cả. 

Đi bộ hai vòng ở công viên gần nhà, bạn của bố Vu rủ ông ấy đi đánh bài, ba Vu nhìn vợ con, đang định từ chối thì mẹ Vu nói, "Ông đi đi."

Bố Vu vui vẻ đi chơi đánh bài. Nhìn con trai thì mấy tiếng đồng hồ là đủ rồi, đánh bài vẫn có sức hấp dẫn lớn hơn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mẹ Vu cười lắc đầu. Hai người lại đi thêm một lát nữa, mẹ Vu bỗng nhiên hỏi: "Có phải con có tâm sự gì không?"

Nghe mẹ hỏi như vậy, Vu Đồ cũng không kinh ngạc là mấy, lúc chiều anh lộ rõ bất thường, mà mẹ của anh là một người rất tinh tế và mẫn cảm. Anh im lặng một hồi rồi rồi mới nói: "Lần trước con về nhà đã từ chức ở đơn vị."

Ánh mắt mẹ Vu biểu lộ sự ngạc nhiên, rồi thở dài, nói: "Mẹ luôn cảm thấy con giống cậu của con nhất. Lúc còn nhỏ con sùng bái cậu của con nhất, con còn thường khoe với các bạn của con, nói cậu của mình là người phóng tên lửa."

"Trong tất cả anh em trong nhà, cậu của con là người thông minh nhất, nhưng so ra thì cũng là người cực khổ nhất, hằng năm đều ở Tây Bắc, không thể chăm sóc gia đình được. Có một đợt, ông ngoại con bị bệnh, tưởng chừng như không qua khỏi, anh em chúng ta không cách nào liên lạc được với cậu của con. Thời đó vẫn chưa phát triển như bây giờ, khó khăn lắm mới cứu được ông ngoại của con, nhà ta cũng đã liên lạc được với cậu con liền bảo cậu ấy quay về nhà.

Cậu của con do dự nửa ngày mới nói không trở về được, dù sao thì bố cũng đã khỏe rồi, cậu định đợi đến khi nhiệm vụ kết thúc mới quay về, hiện tại công việc đang trong giai đoạn gấp rút và quan trọng, cậu ấy không thể về được."

"Một tháng sau cậu mới về thăm ông ngoại của con, anh em trong nhà đều rất tức giận, không thèm để ý đến cậu ấy. Lúc đó dì út của con cũng đến thăm ông, mắng cậu con một trận, còn bảo cậu con bất hiếu. Cậu của con bị mắng cũng không dám nói gì. Lúc đó con còn nhỏ, đột nhiên hỏi bà con, 'Bà ơi, cậu họ đi Mỹ công tác rồi phải không ạ?

"Bà của con thích nói cái này nhất, lập tức nói, vậy cháu phải học cho thật giỏi để sau này con đi du học và làm việc ở nước ngoài. Sau đó con lại trả lời 'Vậy cậu họ cũng đi làm việc ở nước ngoài mấy năm rồi cũng không về, sao mọi người lại không nói cậu không làm tròn đạo hiếu vậy ạ?'"

Mẹ Vu nói đến đây thì mỉm cười.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vu Đồ cũng mỉm cười, anh nhớ đến chuyện này, cũng nhớ về không khí đầy khó xử sau khi anh nói câu nói đó. Chỉ có điều sau đó, thái độ của mọi người đối với cậu lại khôi phục như bình thường.

Có nhiều lúc giữa người nhà với nhau, không phải là không hiểu nhau, chỉ là do thân thiết quá nên khó có thể tránh khỏi sự trách móc.

Me Vu nói: "Lúc đó mẹ nghĩ rằng, đúng vậy, đều cũng không thể ở cạnh bên chăm sóc cho cha mẹ, người đi nước ngoài thì được hâm mộ, khen ngợi, còn cậu con quanh năm làm việc, cống hiến ở Tây Bắc thì lại bị nói là bất hiếu, không đáng giá...... Đây là cái lý lẽ gì vậy? Chúng ta đều là người lớn cả, nhưng lại không nhìn ra đạo lý mà một đứa trẻ mới mười mấy tuổi như con."

Vu Đồ cười, nói đùa: "Lúc nhỏ con đã rất thông minh."

Mẹ Vu xoa đầu anh.

"Rất nhiều đạo lý, hiểu thì đúng là hiểu thật, nhưng khi rơi vào hoàn cảnh của bản thân thì cũng không thể nghĩ thông được. Việc mà mẹ hối hận nhất đó chính là khi con thi lên đại học mẹ đã ép con đăng kí ngành tài chính. Lúc đó, mẹ luôn nghĩ, con của mẹ có thành tích học tập tốt như vậy, đương nhiên phải đăng kí vào ngành hot nhất, có điểm chuẩn cao nhất, nếu không, không phải quá lãng phí hay sao?

Mãi đến sau này, khi con lén học 2 ngành cùng một lúc, mẹ mới cảm thấy hối hận, con đã chịu quá nhiều cực khổ rồi." 

"Mấy năm nay, tuổi cũng đã cao rồi, nhìn mọi việc cũng thông suốt hơn, trong phim người ta thường nói, đời người, quan trọng nhất chính là vui vẻ. Thích tiền thì đi kiếm tiền, cảm thấy tiền không quan trọng thì đi làm những việc mà bản thân cảm thấy yêu thích và hứng thú. Mẹ biết con nhất định không nỡ bỏ ngành, con muốn từ chức có phải vì lần trước mẹ bị bệnh hay không?"

Mẹ Vu ngăn câu trả lời của Vu Đồ, "Con đó, nhất định là suy nghĩ quá nhiều rồi. Mẹ không biết sao con có thể nghĩ thông được chuyện này rồi trở về làm lại. Nhưng mẹ muốn nói với con rằng, con không cần phải để tâm người lớn chúng ta suy nghĩ như thế nào, con chỉ cần làm tốt việc của con là được rồi, bố mẹ còn chưa già đâu. Nếu con vẫn còn cảm thấy bản thân mình chưa đủ tốt thì hãy nghĩ tới con trai của đồng nghiệp bố con."

Vu Đồ do dự một hồi: ".... Mẹ nói người đã thua mấy chục vạn tiền đó sao?"

Mẹ Vu gật đầu: "Đúng vậy."

Vu Đồ: "Mẹ......"

Mẹ Vu nhìn biểu tình bất đắc dĩ của con trai mình, liền cười: "Mẹ nói sai rồi, như vậy thì cực đoan quá. Nhưng con đã hiểu ý của mẹ rồi chứ nhỉ, con đã rất tốt, rất giỏi rồi, người khác còn rất hâm mộ mẹ và ba của con đây, con đừng có cái suy nghĩ phải làm cái tốt nhất, chọn lựa cái tốt nhất."

Hình như cách đây không lâu, đã có người cũng nói với anh những lời như vậy. 

Rất lâu sau, Vu Đồ mới "Dạ" một tiếng.

Đi bộ gặp mấy người quen, mọi người hỏi thăm một hồi, sau khi chào tạm biệt, mẹ Vu bỗng nhiên nói, "Con cũng nên suy nghĩ đến chuyện thành gia lập thất được rồi đó, mẹ cứ bị mọi người hỏi, 'con trai bà sao lại chưa cưới vợ vậy?'"

Vu Đồ sững người, chuyện thành gia lập thất của anh, bố mẹ luôn cực kỳ ít hối thúc anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!