Chương 29: (Vô Đề)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sáng hôm sau, Vu Đồ chính thức quay lại sở nghiên cứu làm việc, anh đi vào phòng làm việc của giáo sư Trương trước. Đối với việc anh sẽ trở lại làm việc, trong lòng của giáo sư Trương đã có dự tính từ trước, vẻ mặt cũng không phải quá ngạc nhiên mà còn chút lạnh nhạt, hờ hững.

Ông ấy ngồi sau bàn làm việc lật bản báo cáo nghiên cứu lại, "Thầy nói với em như thế nào em đều không nghe, lão Hồ mới gọi cho em một cuộc điện thoại, Tây An em cũng đi, giờ quyết định quay về rồi? Thầy là thầy của cậu hay ông ta mới là thầy của cậu?"

Ông ấy làm ra vẻ như đang cực kì tức giận, nhưng Vu Đồ biết ông ấy không phải đang giận thật, thấp giọng giải thích: "Chuyện này không liên quan gì đến lão Hồ, em ở Tây An.. đã suy nghĩ kĩ rồi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi?" Giáo sư Trương khép lại bản báo cáo đang xem dở, vuốt nhẹ ấn đường, thu lại vẻ mặt giả bộ vừa rồi, "Lão Hồ bảo em từ Tây An trở về thì ngay lập tức đi làm, em không đồng ý là đang suy nghĩ đó sao?"

Ông ấy thở dài, "Em không nên để những lời thầy nói lúc trước ở trong lòng, sau lần đó, thầy cũng đã suy nghĩ rất nhiều, bây giờ xã hội mà các em sống khác với lúc trước rất nhiều, lúc trước các thầy đây rất khó khăn. Nhưng, nghề nghiệp nào không có cái khó của nó cơ chứ, mọi nghề đều như nhau. Nhưng chúng ta đều trên dưới một lòng. Còn bây giờ, xã hội hiện tại đã có nhiều thay đổi, chi phí cuộc sống của thanh niên bây giờ cao hơn nhiều.

Khoảng cách giữa các công việc cũng rất lớn, lòng người sao không thể thay đổi được chứ, thay đổi mới là chuyện bình thường của con người. Lần trước những lời thầy nói đúng thật không hợp với thực tế và nhân tình, điều này thầy phải xin lỗi em rồi."

Vu Đồ xúc động, "Thầy......."

Giáo sư Trương vẫy tay cắt ngang lời của anh, "Bởi vậy thầy có thể hiểu được mọi sự lựa chọn của em, cho dù sự chọn lựa của em như thế nào, em vẫn là học trò của thầy. Nhưng nếu đã quay về mà trong lòng vẫn còn hoài nghi và do dự, trái lại việc gì cũng không thể làm tốt được."

Giáo sư Trương lại hỏi thêm một lần nữa: "Em thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi sao?"

Rõ ràng là anh đã biểu đạt rất đầy đủ và dễ hiểu ý của mình rồi, nhưng đối mặt với việc thầy giáo cứ hỏi đi hỏi lại một cách cặn kẽ và thận trọng như vậy, Vu Đồ không biết vì sao bản thân lại nhớ đến một chuyện không hề liên quan đến công việc......

Anh tránh né trả lời vấn đề chính, trầm giọng nói: "Em sẽ dốc toàn lực để ứng phó."

Giáo sư Trương vui mừng gật đầu, "Vậy thì tốt, tổ nghiên cứu cả chúng ta ngày càng được trẻ hóa, năm trước phía bên Bắc Kinh có người chỉ mới 35 tuổi đã được làm đội trưởng rồi, thầy hi vọng em sẽ theo phương hướng như vậy mà nỗ lực."

Nói đến đây, giáo sư Trương nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: "Quan Tại bỗng nhiên sao lại bị bệnh vậy? Nghiêm trọng hay không?"

Vu Đồ dừng một hồi mới trả lời: "Anh ấy nói không sao cả, cứ dặn đi dặn lại em nói với đồng nghiệp đừng đi thăm anh ấy."

"Thằng nhóc này sao tính tình lại như vậy." Giáo sư Trương yên tâm hơn nhiều, "Vậy công việc của cậu ấy các cậu mỗi người giúp một tay, đi làm việc đi."

Vu Đồ gật đầu, đang định mở cửa để đi ra ngoài, giáo sư Trương gọi gật lại.

"Ngôi sao lần trước gặp, thật ra cũng khá tốt, nói chuyện cũng rất có lí lẽ..." Giáo sư Trương ho khẽ một tiếng, có chút mất tự nhiên, có điều ông ấy nhanh chóng lấy lại tư thái nghiêm khắc của một người thầy, cũng như của một người cha, "Chuyện chung thân đại sự của em cũng nên suy nghĩ đi cho rồi, cần tích cực hơn một chút.... Được rồi, ra ngoài đi."

Vu Đồ vẫn không có đi, anh trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn thầy giáo của mình, cũng không biết anh đang hỏi thầy thây đang hỏi chính bản thân mình: "Thầy, em dựa vào cái gì?"

Thầy giáo sững người, nghe xong cũng không biết nên nói như thế nào: "Cái này thầy không hiểu, em đường đường là một kĩ sư trưởng trong tương lai, tốt nghiệp tại một trường có danh tiếng, chỗ nào không xứng với cô ấy chứ? Tiền? Vậy cho dù tiền lương của em một năm có trăm vạn ngàn vạn thì sao? Cũng không thể bì kịp với người ta. Sao em lại không có lòng tin như vậy?"

"Hàng không vũ trụ của chúng ta là một ngành rất lãng mạn, ở đâu chui ra một người như em vậy chứ?" Giáo sư Trương giận đến mức muốn đuổi anh ra ngoài, "Đi nhanh đi, nhìn em thầy lại muốn nổ não."

Ngày đầu tiên đi làm lại, Vu Đồ cũng không làm tăng ca quá lâu, 6 giờ hơn đã ra về, anh trực tiếp đi đến bệnh viện Hoa Sơn.

Khi bước vào phòng bệnh,  Quan Tại và vợ của anh ấy đang cãi nhau, Quan Tại nhìn thấy Vu Đồ đến như nhìn thấy cứu tinh, nhức đầu trực tiếp chỉ vào Vu Đồ đang đứng ngoài cửa, "Em hỏi thẳng cậu ấy luôn đi, hỏi xem cậu ấy đã có bạn gái hay chưa? Anh nào có không đẩy mạnh tiêu thụ đàn em khóa dưới của em cơ chứ....Ờ, không phải, là giới thiệu."

Vợ của Quan Tại trừng anh ấy, nhìn sang Vu Đồ, "Lần trước cậu ấy đến ăn cơm ở nhà chúng ta mới được bao lâu chứ? Chưa được 2 tháng, chưa được 2 tháng đã có bạn gái rồi."

Vu Đồ không ngắt lời cô ấy, chỉ gật gật đầu rồi rất phối hợp nói: "Có rồi ạ."

"Ảnh đâu, đưa chị xem?"

Tất nhiên Vu Đồ không thể đưa ra được, vợ của Quan Tại cũng không có thật sự tức giận, "Không có thì cứ nói không có, chê thì cứ nói là chê, không cần phải loạn xì ngầu như vậy."

Quan Tại dù có trăm cái miệng của không nói được gì, lên án nhìn Vu Đồ, "Cậu nói khoác cũng vừa vừa thôi, còn nói con gái nhà người ta thích cậu, ngay cả một tấm ảnh cũng không có?"

Không đợi Vu Đồ trả lời, Quan Tại liền xoay sang nịnh nọt vợ, "Vợ à, anh nói em nghe, lão Vu nhìn thì thấy thật thà vậy đó, nhưng thực ra "bên trong thối rữa", lúc trước anh cũng bị cậu ta lừa nhiều lần rồi. Mấy ngày này cậu ta chăm sóc cho anh mới phát hiện ra vẻ mặt thật của cậu ta, nếu giới thiệu cậu ta cho đàn em của em chính là hại cô ấy đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!