Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng bao, không khí yên lặng tĩnh mịch.
Trên mặt giáo sư Trương xuất hiện đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, cuối cùng chỉ còn lại sự thất vọng sâu sắc. Nhưng ông ấy không hề mở miệng trách móc, cả người chỉ như mất đi thần thái.
"Thầy cũng hiểu được, mấy năm nay, đã có rất nhiều người từ chức rồi. Đó là sự lựa chọn của mỗi người, thầy hiểu, thầy chỉ là có chút thất vọng....." Giáo sư lặp đi lặp lại mấy lần có thể hiểu, nhưng mà, đối với người học trò mà ông đặt kì vọng cao nhất, rốt cuộc ông vẫn không thể giữ cậu ấy lại được.
"Vu Đồ, em làm thầy rất thất vọng."
"Em là học trò mà thầy lấy làm tự hào nhất, thầy cho rằng...." Giáo sư thở dài một hơi, "Thầy đây một đời cống hiến cho hàng không vũ trụ, đi từ con số 0 mà lên. Lại nói, Quan Tại
- đồng nghiệp của em, nhớ năm đó cậu ta từ bỏ tất cả, từ Mĩ trở về đây. Thầy luôn cho rằng em và cậu ấy giống nhau, cũng có sự kiên trì và niềm tin của chính mình..."
Vu Đồ không phản bác lại điều gì, ánh mắt anh chỉ nhìn chằm vào khăn trải bàn màu trắng ở trước mắt, im lặng từ đầu đến cuối.
Kiều Tinh Tinh bỗng thấy buồn.
"Nhưng Vu Đồ cũng từ bỏ công việc với mức lương rất cao..." Cô buột miệng nói.
Vu Đồ ngạc nhiên, hai vị giáo sư cũng sửng sốt nhìn cô.
"Em cảm thấy, Vu Đồ và đồng nghiệp của anh ấy đều là nhân tài kiệt xuất, xứng đáng nhận được những đãi ngộ cao nhất. Nếu không có bất kì áp lực hay khó khăn gì, bọn họ tất nhiên sẽ cam tâm tình nguyện ra sức. Nhưng nếu lấy niềm tin và lý tưởng ra để yêu cầu bọn họ bất chấp tất cả, có phải có chút........." Từ cuối cùng cả câu, cô không biết tìm từ nào cho thích hợp, "Trói buộc không ạ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tinh Tinh!" Vu Đồ ý bảo cô đừng nói nữa.
Kiều Tinh Tinh không nói thêm gì nữa, cô có chút hối hận, có đã quá kích động rồi.
"Xin lỗi." Cô lập tức nhận lỗi.
Phòng bao lại lặng ngắt như tờ.
Vu Đồ đứng lên: "Thầy, em xin lỗi, chúng em đã làm phiền vợ chồng thầy ăn cơm rồi."
Lần này, vợ của giáo sư Trương không giữ bọn họ lại nữa, Kiều Tinh Tinh đi sau Vu Đồ, bước nhanh ra khỏi phòng ăn.
Gió đêm nhẹ thổi, Vu Đồ bình tĩnh lại, anh dừng bước chân, nói có chút bất đắc dĩ: "Cậu là người hưởng được những điều tốt đẹp nhất của xã hội này, cậu không nên nói với giáo sư những lời nói như vậy.''
Ý anh là....?
Kiều Tinh Tinh đang hối hận, giờ nghe anh nói như vậy lòng như bị ai lấy kim chích vào. Cô nhìn Vu Đồ nói: "Cậu có ý gì? Nếu tớ không phải là Kiều Tinh Tinh, không phải là một ngôi sao thì có thể sao?
Cô tủi thân nói: "Tớ chỉ muốn nói giúp cậu vài câu, tớ....."
Kiều Tinh Tinh ẫn nhẫn không được, buột miệng nói: "Cho dù mọi người có muốn cậu từ bỏ, tớ vẫn muốn cậu tiếp tục theo đuổi đam mê của mình, muốn cậu vẫn là một nhà kĩ thuật hàng không vũ trụ."
Vu Đồ sửng sốt, nhìn cô chằm chằm: "Vì sao?"
Vì sao cái gì chứ?
Vì khi anh nhìn lên trời cao thì toát ra một vẻ đẹp khó thấy, vẻ đẹp đến từ niềm đam mê và thích thú.
Vì em đã từng thích anh của thời khắc đó. Anh lúc đó đĩnh đạc nói với em những điều em không biết về sự thần bí của vũ trụ.
Vì em đã tưởng tượng rất nhiều, anh trong trí tưởng tượng của em nhà một nhà kĩ thuật hàng không vũ trụ chứ không phải là một nghề nào khác..............
Vì người em thích chính là anh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!