Chương 41: Liên minh với Nam Thành

Thanh Lam, em có bằng lòng tiếp tục cuộc sống như bây giờ không?

"Diệp Diễm mặc áo sơ mi. Dưới ánh nắng sớm, anh xoay người nhìn cô gái nằm trên giường. Trình Thanh Lam không cần nghĩ ngợi:"Bằng lòng!"

Mặc dù là câu trả lời trong dự liệu nhưng Diệp Diễm vẫn mỉm cười, đường nét khuất sáng càng lộ vẻ anh tuấn kiên cường. Anh cài từng nút áo, cơ bụng cơ ngực màu đồng rắn chắc dần dần được che lại.

Trình Thanh Lam nhìn mà ngẩn người, mặt nóng lên.

Dù có say nhưng không đến mức mất trí nhớ, nên Trình Thanh Lam có thể nhớ

mang máng mình làm gì Diệp lão đại. Thật ra cô vẫn còn nhớ rõ mồn một,

nghĩ lại mà hoảng loạn.

Nếu cô mất ý thức hoàn toàn thì tốt rồi. Nhưng lần nào cô say rượu cũng

hưng phấn, không khống chế được hành vi của mình, hơn nữa còn nhớ mình

đã làm gì. Trước kia cô đã từng vì chuyện này mà hỏi thạc sĩ tâm lý học

MM. Nhà tâm lý học MM tàn nhẫn cất lời lạnh lùng:

"Như vậy tức là khi cô uống rượu, nửa trước của cung phản xạ rất nhạy bén với kích thích; nhưng nửa sau của cung phản xạ đã tê liệt. Nên cô mới biết mình đang làm gì nhưng lại không thể khống chế được."

Có phải vậy không? Trình Thanh Lam không hiểu những lý luận chuyên ngành.

Nhưng khi thấy dấu răng lấp ló sau lớp áo sơ mi bộ đội màu xanh nhạt

trên cổ anh, cô thật sự xấu hổ không thôi.

Diệp Diễm cũng không nhạy cảm đến mức có thể phát hiện được những dao động

cảm xúc phức tạp của phụ nữ, thấy cô định cuộn người vào trong chăn,

anh đành ngăn cản: Mặc quần áo đi.

Hả? Trình Thanh Lam thò đầu ra, cô cũng mệt quá rồi, còn muốn ngủ thêm lát nữa. Đêm qua cô còn mệt hơn anh đó, có biết không?

Diệp Diễm khẽ cúi đầu:

"Anh có lời muốn nói với em."

Có lời gì? Nhất định phải mặc đồ mới nói được sao?

Không đúng! Logic kiêu gì thế này? Trình Thanh Lam xấu hổ cực kỳ, vội vàng

mặc quần áo tử tế. Cũng may Diệp Diễm không nhìn chằm chằm vào cô nữa.

Khi cô ăn mặc chỉnh tề xong, Diệp Diễm nói:

"Anh vốn định nói từ hôm qua."

Hôm qua! Anh còn nói nữa, rõ ràng anh cầm đầu việc chuốc rượu cô! Trình Thanh Lam nhíu mày nhìn anh.

Thấy vẻ mặt hơi chút tức giận của cô, Diệp Diễm hiểu ý, mỉm cười. Anh đi tới bên giường, nhìn cô từ trên cao:

"Cũng vì hôm qua anh vui quá." Anh cho tay phải vào túi quần, lấy một cái hộp nhung đỏ nhỏ xinh ra.

Cái hộp nhung đỏ trước mặt... có vẻ cực kỳ cổ xưa... Tim cô đập thình thịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!