Gần đến trưa. Bầu trời trong xanh một cách hiếm hoi, ánh nắng chiếu lên vùng đất chết, nơi đã chém giết kịch liệt mấy giờ.
Diệp Diễm hoàn toàn không nghĩ đến việc nghỉ ngơi, anh cùng với hội Trần
Giai Tân ra tiền tuyến bố trí sắp xếp vòng phòng thủ. Nhưng anh lại ép
Trình Thanh Lam nghỉ ngơi. Trình Thanh Lam vốn không chịu nhưng chợt nhớ tới một chuyện, ngay sau đó đồng ý.
Đưa mắt nhìn bóng dáng Diệp Diễm ẩn vào trận địa, Trình Thanh Lam xoay người, nhìn nơi đóng quân phía sau bộ chỉ huy.
Phía tây là một tòa nhà bỏ hoang màu xám, những thương binh được thu xếp ở đó.
Đinh Nhất.
Xuyên qua hành lang tràn ngập mùi thuốc gay mũi và tiếng kêu đau đớn, Trình Thanh Lam cảm thấy hơi thấp thỏm.
Lần cuối cô gặp Đinh Nhất đã cách đây nửa tháng rồi. Cô còn nhớ rõ lần đó,
nhớ rõ ánh mắt tức giận sau khi bị thương của anh, và cả vẻ mặt tĩnh
lặng lạ lùng sau khi được cô cứu.
Trái tim này đã có lúc rung động bởi vì anh, mặc dù bây giờ nghĩ lại đã như
chuyện xảy ra nhiều năm trước. Nhưng trong khoảng thời gian ở bên Diệp
Diễm, cô cũng từng nghĩ đến Đinh Nhất. Nhớ tới ngày đầu tiên anh xuất
hiện như thể anh hùng tuấn lãng, một người một ngựa cứu vớt cô khỏi cơn
hoạn nạn; nhớ tới thời gian cảm động hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Và còn nhớ sự chăm nom, tính bá đạo cùng bản chất phong lưu tuấn lãng…
Tất cả mọi điều đều khiến cô áy náy, đau lòng.
Lời thổ lộ của anh, tình ý và dục vọng của anh đều chứa rắp tâm lợi dụng cô. Nhưng ảnh hưởng của anh tới cô vẫn rất lớn. Hôm nay đi gặp anh, cô sợ rằng hai người sẽ lúng túng.
Các thương binh nằm đầy hành lang, mấy người phụ nữ và những binh sĩ bị
thương nhẹ đang chăm sóc cho họ. Trình Thanh Lam nhanh tay lẹ mắt kéo
một binh lính đang vội vã chạy qua: "Đinh Nhất ở đâu?"
Binh lính không nhận ra cô, nhưng thấy cô mặc quân trang, lại nhắc tới Đinh
Nhất thì lộ vẻ tôn kính, chỉ một phòng phía sau: "Sếp Đinh mới vừa tỉnh, anh ấy bị thương nặng, ở trong đó một mình. Chị đừng ở lại lâu quá."
Thấy Đinh Nhất rất được binh lính kính yêu, Trình Thanh Lam gật đầu lia lịa: "Đinh Nhất bị thương thế nào vậy?"
Binh lính nghiêm nghị hẳn lên: "Là ở chân tường Zombie. Một mình sếp Đinh chiến đấu với hai mươi Zombie, cuối cùng đỡ đạn cho một người anh em." Ngừng lại một chút, "Năm trăm chiến sĩ ở Đại đội 3 đã thề phải giết hết Zombie bằng tất cả máu và ý chí mới không phụ kỳ vọng của sếp Đinh!"
Bóng dáng của binh lính biến mất ở chỗ quẹo, Trình Thanh Lam hít sâu một hơi, đến gần gian phòng vô cùng yên tĩnh đó.
Cửa mở ra, ánh mặt trời từ cạnh cửa kéo dài đến hành lang không khỏi làm
cho Trình Thanh Lam cảm thấy ấm áp yên lòng, rồi cảm giác vui mừng phảng phất nhuốm lên trái tim.
Chỉ cần bước một bước nhỏ, hơi nghiêng người về phía trước, tất cả mọi thứ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!