Người đó như thể không nghe thấy lời nói của Trình Thanh Lam, cứ chậm rãi đi
vào phòng. Cánh cửa từ từ đóng lại, tiếng khóa trái vang lên lạch cạch.
Trình Thanh Lam nhìn anh tiến tới từng bước một, ngồi xuống cạnh mình, nụ
cười trên mặt anh đã có vị chua xót. Tay anh đặt sau lưng. Quả nhiên
giống lời anh nói, trên đường cô giãy giụa đã cào cắn anh chằng chịt
những vết bầm, càng thêm phần mờ ám thân mật.
"Thanh Lam, tôi thừa nhận ngay từ đầu cứu em là tôi có ý đồ khác." Đinh Nhất
bỗng cất lời, quay đầu nhìn cô, ánh mắt chân thành chưa từng thấy.
Trái tim của Trình Thanh Lam đập loạn nhịp. Anh thực sự...
Bây giờ mặt anh kề sát cô, anh lại ngồi xuống ngay cạnh cô. Đây không phải
là khoảng cách an toàn. Mắt cô nhìn thẳng vào anh, nhưng lại dịch người
ra sau. Song, cánh tay dài của anh chẳng biết đã ôm eo cô từ lúc nào,
anh ôm thật chặt. Cô chỉ có thể ngẩng đầu xấu hổ nhìn anh.
"Sở dĩ tôi tìm đến em vì tôi giám định thấy bên bờ sông Đen có phản ứng sóng điện của sinh vật rất mãnh liệt. Có thể có phản ứng mạnh như vậy chắc chắn không phải là người bình thường. Cho nên tôi cứu em." Anh nói,
"Vì tôi nghĩ sức chiến đấu mạnh mẽ có thể giúp ích cho tôi. Điều tôi muốn, là được tự do ở vùng đất chết, là hướng tới một ngày có thể trở lại Nam Thành. Đây là ý đồ riêng của tôi. Con người là ích kỷ, tôi thừa nhận tôi cũng không phải ngoại lệ."
Trình Thanh Lam ngơ ngẩn nhìn anh. Thì ra anh đã đoán được cô không tầm
thường. Thì ra anh cứu cô chỉ vì muốn có được sức chiến đấu của cô,
chiếm lợi thế cạnh tranh ở vùng đất chết, thậm chí toàn đại lục. Lòng cô hỗn loạn, có phần tức giận vì anh định lợi dụng cô. Nhưng về phương
diện khác lại cảm thấy có thể tha thứ được.
Thời đại này người không vì
mình thì trời tru đất diệt.
"Tôi cho rằng phụ nữ luôn thích đàn ông ân cần." Sự chua xót trên môi Đinh
Nhất càng sâu đậm,
"Cho nên tôi gần gũi em không phải vì lý do gì khác, chỉ mong có ngày chiếm được trái tim em, để em quyết một lòng đi theo tôi. Được rồi, tôi thừa nhận mình rắp tâm."
Bàn tay của anh nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo khuôn mặt Trình Thanh Lam,
khiến cô khẽ run. Tuy nhiên cánh tay đang ôm hông cô lại siết chặt hơn.
Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy buồn bã khi nghe thấy lời nói của anh.
Nhưng tại sao lại vậy, cô phải tức giận mới đúng! Có điều hết lần này
đến lần khác, cô lại cảm thấy chua xót không vui vẻ gì.
Nhưng... Nụ cười của Đinh Nhất càng thêm phần khổ sở,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!