Chương 13: Diệp Diễm đến

Không thấy vẻ điềm tĩnh của anh ta nữa, ngược lại còn lộ ra ánh mắt chờ mong, Trình Thanh Lam không nói được gì, trái tim chợt mềm nhũn đến mức hỗn

loạn.

Làm sao có thể mềm lòng như vậy? Như thể sóng triều trên biển tạt

vào bờ cát mềm mại.

Tới vùng đất chết, chắc chắn Hồng lão đại và quái thú đã khiến cô kinh hồn

bạt vía nhiều ngày. Mà Đinh Nhất, người lính đánh thuê có nụ cười lãng

tử, nói rằng sẽ bảo vệ cô mãi mãi, không thể nghi ngờ là chỗ dựa vững

chắc nhất của cô. Nhưng sự che chở không cần nguyên do, những bí mật như có như không khiến cô không thể nào kháng cự, lại sinh lòng cảnh giác.

Trước mặt người đàn ông mang gien bán thú và thân phận hèn mọn này, một tên

lính quèn, một kẻ chưa quen biết được bao lâu, một kẻ không có quan hệ

gì với cô cả, lại có thể là giống đực đầu tiên khiến cô yên tâm và cảm

động trong chuỗi ngày dài nơi đây. Tay hai người nắm chặt, không mang

theo chút dục vọng và mưu tính nào, chẳng qua cô mang tới cho anh cảm

giác mềm mại ấm áp, còn anh mang tới cho cô cảm giác ấm áp yên ổn. Tựa

như hai người bạn thân quen lâu năm, chỉ là cái nắm tay đơn giản, liếc

nhìn lẫn nhau.

Thật ra cô chưa nói gì nhưng cũng muốn biết thêm chút về anh.

Được rồi! Cô thở dài một hơi, Tùy anh. Ánh mắt của cô chợt trở nên kiên

định,

"Binh lính bán thú A Thành, tôi không nhu nhược như vẻ bề ngoài. Lát nữa Diệp Diễm tới đây, anh không cần lên tiếng, tôi cũng sẽ cố hết sức để bảo vệ anh."

A Thành nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo như nước biển và chóp mũi hơi vểnh thanh tú quật cường mà không lên tiếng. Sau đó mới thốt lên một chữ trầm ấm: Được.

Cô muốn bảo vệ anh?

Một phụ nữ muốn bảo vệ một bán thú? Tay trái đặt bên

người mình của bán thú đột nhiên siết chặt lại trong vô thức, rồi lại

buông ra. Anh phát hiện bản thân mình lại muốn nắm lấy bàn tay bé nhỏ kia của cô.

Nhưng cô lại không hề phát hiện ra, tay cô cho vào trong ba lô của mình lấy

ra một miếng thịt khô. Cô cắn một miếng rồi ném nửa còn lại cho anh. Anh chìa tay ra bắt lấy.

"Ăn chút đi! Bổ sung năng lượng!" Cô nói với vẻ rất thành thạo.

Ừm. Bán thú lặng lẽ cắn thịt khô, mùi vị cũng được. Ngẩng đầu lên lại thấy

hàm răng nho nhỏ trắng tinh trong đôi môi đỏ của cô đang cắn miếng thịt

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!