Chương 1: Thức ăn

Bên ngoài khung cửa sổ màu nâu là bầu trời xanh thẳm, những tầng mây dày che kín những tia nắng soi rọi xuống mặt đất.

Trong nhà im ắng.

Đó là một căn phòng rất nhỏ, chỉ có thể đặt một tấm nệm đơn, nếu có thêm một người nữa sẽ có vẻ chật chội.

Đối diện với cửa là một góc tường chật hẹp, nơi đó có mấy lon thịt hộp và

bánh quy, còn có mười mấy quả táo đã úng. Trên những thứ này, là một bắp đùi đã khô máu bắt mắt, giống như là thịt heo, bò hoặc là thịt chó.

Thời tiết nóng bức, những thứ này bốc mùi hôi thối.

Cho nên, đây vốn là căn phòng chứa thức ăn. Chẳng qua mấy ngày nay kê thêm một chiếc giường đơn mà thôi.

Khi Trình Thanh Lam tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.

Cô phát hiện ra mình nằm

trên chiếc nệm này. Cô sửng sốt một lúc lâu, nhưng lại không tìm ra manh mối nào.

Cô phát hiện mình mặc một bộ đồ xa lạ, rất nóng bỏng. So với những bộ quần áo chuẩn mực trước kia của cô, bộ đồ này quả thật rất hở hang.

Mái tóc

dài màu đen xõa trên giường, trên người chỉ mặc chiếc áo hai dây bó sát

màu đỏ, lộ cả bả vai, cánh tay và nửa bộ ngực. Phía dưới cô mặc một

chiếc quần soóc màu cà phê siêu ngắn, ôm sát chiếc mông tròn lẳn của cô. Nói một cách khác, hiện giờ cô mặc một bộ không thể nào hở hang hơn

được nữa.

Ngoài những thứ này ra, cổ, cổ tay, cổ chân, ngang hông còn bị người ta đeo

vài chiếc vòng, hình như là bao cổ tay kim loại. Trong trí nhớ của cô,

chưa từng thấy chiếc bao cổ tay chất liệu thế này bao giờ.

Song, những thứ này cũng không là gì. Trên cổ tay cổ chân trắng mịn của cô có dây xích đen to bằng ngón tay quấn quanh. Cẳng chân còn có vệt máu đen

sẫm mờ mờ.

Hai màu trắng và đen vô cùng tương phản với nhau. Ngay cả

chính cô nhìn thấy cũng giật mình. Đầu xích kia được cố định trên bốn

vách tường. Trên tường như được tráng một lớp kim loại trắng bạc, chứ

không phải những bức tường được sơn trắng như Trình Thanh Lam thường

nhìn thấy.

Rõ ràng, cô đã bị nhốt ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, như trong một bộ phim điện ảnh kinh dị!

Trái tim Trình Thanh Lam đập cuồng loạn, cô bắt buộc mình phải tỉnh táo:

Bệnh viện? Chắc chắn không phải! Không có bệnh viện nào ở Bắc Kinh lại

đối xử với bệnh nhân như vậy. Bắt cóc? Cô là ai chứ, bắt cóc cô được lợi ích gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!