Chương 8: (Vô Đề)

Nghe thấy Hứa Đình Ưu nói về sinh nhật của Hứa Nguyên Hách, suy nghĩ đầu tiên của Phương Nam Chi không phải là sinh nhật mừng tuổi mới của người ta.

Mà là chắc chắn anh sẽ đến.

Cô luôn nhớ, ở phòng vẽ tranh trước lúc cuối kỳ, Lý Ngật Chu đã từng nói:

Anh muốn nhìn tranh vẽ thành phẩm của cô. Thế nên mấy ngày sau đó, trưa nào cô cũng đi đến phòng vẽ tranh, nhưng chưa một lần nào gặp được anh cả.

Đến gần cuối kỳ, chắc anh cũng rất bận. Cũng có lẽ lúc ấy anh chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng cô lại coi là thật.

"Mau lấy quà cho Nguyên Hách đi, sắp đến giờ rồi, đi thôi."

Sinh nhật của Hứa Nguyên Hách tổ chức vào buổi tối, Triệu Lợi Vân đến phòng cô thúc giục.

Phương Nam Chi đứng trước cửa sổ nhà mình, cô có thể thấy rất nhiều người lần lượt ra vào nhà của Hứa Nguyên Hách.

Đột nhiên cô muốn lùi bước, có nhiều người thế này mà toàn là những người cô không quen.

Bạn của cô còn chưa tới để nói chuyện với cô một câu nữa.

Điện thoại rung lên, Hứa Đình Ưu nhắn tin cho cô, ở cửa nhà ngày hôm đó, hai người đã trao đổi cách thức liên lạc.

Khi nhìn thấy tin nhắn ấy thì suy nghĩ lùi bước của Phương Nam Chi tiêu tán đi rất nhiều.

Hóa ra Hứa Đình Ưu mời cô, cô ấy cũng đang đợi cô. Hơn nữa, sau khi đi còn có thể nhìn thấy anh mà.

Cấu trúc nhà của Hứa Nguyên Hách không khác nhà cô mấy, có điểm khác nhau duy nhất là nhà họ mua hai căn và liên kết với nhau trong quá trình thiết kế, vườn hoa của hai nhà ghép lại thành một, căn nhà còn có cả KTV gia đình và rạp chiếu phim, nơi hoạt động rất rộng lớn.

Lúc này, dì giúp việc trong nhà đi tới đi lui, đang làm bước chuẩn bị cuối cùng cho bữa tiệc sinh nhật của "cậu cả" nhà họ.

Lúc Phương Nam Chi tới thì có mấy nam sinh đang ngồi trong phòng khách, Hứa Nguyên Hách có mối quan hệ tốt với các bạn học, anh ta mời hơn nửa bạn học đến, ngoài những người ngồi ở đây thì còn nhiều người đi qua đi lại thông sang hai căn biệt thự.

Thấy có người bước vào, mấy nam sinh ngồi ở phòng khách tất nhiên đưa mắt đến, họ phát hiện người tới không phải bạn học của mình.

Tóc ngắn, để mái, đeo kính, ngũ quan không rõ ràng, nhưng mơ hồ thấy làn da rất trắng, chỉ là trông hơi mập, tổng thể rất bình thường.

Tất cả mọi người không quen cô, nhưng có Triệu Kha nhớ ra người đến là ai nên chào hỏi: "Chào bạn cùng bàn của Đỉnh Ưu, đã lâu chưa gặp nhỉ."

Nhiều người nhìn như thế, lại còn toàn là người lạ, Phương Nam Chi hơi co quắp, gật đầu chào hỏi với anh ta.

Sau đó cô đi tới cạnh Hứa Nguyên Hách, đưa món quà vào tay anh ta theo lời dặn dò của Triệu Lợi Vân, cô khẽ nói: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Ấn tượng của Hứa Nguyên Hách về cô không nhiều. Nhưng hai ngày trước, lúc Đỉnh Ưu ở nhà, cô ấy từng kể mình đang chơi với một người có thành tích toán cao nhất khối.

"Cảm ơn." Hứa Nguyên Hách khách khí nói cảm ơn, anh ta nhận túi trong tay cô, bổ sung thêm câu: "Đỉnh Ưu ở trên tầng, phòng em ấy ở phía bên phải."

"A vâng ạ."

Phương Nam Chi ước mình có thể mau chóng rời khỏi đây, cô đi nhanh lên tầng bằng cầu thang bên kia.

Đón tiếp cô xong, Triệu Kha mới hơi tò mò hỏi: "Sinh nhật mà cậu còn mời người ngồi cùng bàn hả, ghê thế."

"Tớ thân đâu, gần đây cậu ấy đang khá thân với em gái tớ." Hứa Nguyên Hách nói: "Hơn nữa nhà cô ấy ở cách vách, mẹ tớ và mẹ cô ấy quan hệ khá tốt, bề trên bảo tới thôi."

Triệu Kha: "À, em ấy là hàng xóm nhờ hai người đón đưa ý hả, trước đó mình chưa quen."

Hứa Nguyên Hách: "Đúng."

"Nhanh nhanh nhanh, nhìn xem em gái hàng xóm đưa gì kìa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!