Chương 77: Ngoại truyện 7: Hứa Nguyên Hách

Từ nhỏ đến lớn Hứa Nguyên Hách luôn được mọi người săn đón, gia cảnh tốt, ngoại hình điển trai, thành tích cũng rất tốt.

Điều duy nhất còn thiếu có thể là tính cách của anh, anh quá bướng bỉnh, kiêu ngạo, nếu là người không thân thuộc thì có lẽ sẽ hơi sợ anh, nhưng quen thuộc với anh sẽ biết, thực ra anh rất tốt, chẳng qua có đôi khi anh hơi độc mồm độc miệng.

Từ mẫu giáo, Hứa Nguyên Hách đã được rất nhiều con gái thích, sau đó đến tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông… Nữ sinh trước sau nối tiếp nhau đưa thư tình cho anh chỉ nhiều hơn chứ không ít.

Nhưng trong chuyện tình cảm, anh rất thông suốt.

Trong suốt thời gian dài khi còn là sinh viên, anh nghĩ con gái rất ồn ào, anh không thích con gái đến gần, anh cảm thấy mình không có chủ đề chung với họ.

Khi Hứa Nguyên Hách phát hiện mình thích một cô gái, là khi học đại học.

Nhưng khi phát hiện ra thì đã quá muộn, cô gái anh thích đã có người mình thích rồi.

Anh không phải là một người thích tranh giành trong chuyện tình cảm, huống chi, người cô thích là bạn tốt của anh, hơn nữa, cô vô cùng thích người nọ, vậy nên trong mối quan hệ này, anh hoàn toàn không có chỗ đứng.

Mặc dù cảm thấy mất mát, nhưng anh vẫn chúc phúc cho hai người họ.

Những khi nửa đêm nằm mơ, anh cũng từng không kiềm chế được mà tự hỏi, tại sao… Tại sao không thể là anh.

Anh nhớ lại những lời Triệu Kha nói đùa với mình vào sinh nhật anh nhiều năm trước.

Năm đó cô đến nhà chúc anh sinh nhật vui vẻ, sau khi nói xong thì đi lên lầu, Triệu Kha cười đùa nói hai người bọn họ giống như hàng xóm thanh mai trúc mã được miêu tả trong mấy cuốn tiểu thuyết.

Cốt truyện có lẽ sẽ là như này, nhà bên cạnh có một cô gái chuyển tới, hai nhà thân thiết, vì thế con của hai nhà cũng thân nhau, sau đó sẽ tiến đến mấy tình tiết yêu đương…

Cho nên thực tế anh có ưu thế hơn bất cứ ai, gần quan được ăn lộc*, rõ ràng là anh có thể dễ dàng tiếp cận cô hơn.

(*)nguyên văn : Cận thuỷ lâu đài – Ý của câu thành ngữ này là Lầu đài ở bến nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thanh dạ lục" của Du Văn Báo.

Chính anh đã tự đánh mất cơ hội này.

Ngay từ đầu, anh kiêu căng không để ý tới cô, mẹ bảo anh dẫn cô đi học, anh cũng chỉ coi là một nhiệm vụ khiến người ta khó chịu.

Bảo anh đến lớp đón cô về nhà, anh cũng không có kiên nhẫn mà trực tiếp chắp tay để người khác đi.

Về sau thật sự để ý tới cô, là trong một lần mọi người nấu cơm, cô bình tĩnh nhận nồi lẩu bốc cháy trước mắt anh, anh hơi ngạc nhiên, cô gái im lặng trước mắt này, vậy mà lại to gan như thế.

Sau đó, vào đêm đến biệt thự để ăn mừng kết thúc kỳ thi đại học, cô uống rượu say, nắm tay anh đột nhiên nói, cô thích anh, rất thích…

Khoảnh khắc đó, anh bị sự cố chấp và nhiệt liệt trong mắt cô làm cho rung động.

Có rất nhiều cô gái nói thích anh, nhưng dường như anh chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như vậy trong mắt ai.

Anh có chút vui mừng vì người trước mắt thích mình.

Nhưng con người anh có rất nhiều phản ứng muộn màng, hơn nữa sau đó cô phản bác trước mặt mọi người, nói sau khi mình uống rượu không tỉnh táo, cô hoàn toàn không thích anh.

Lúc đó tâm trạng của anh rất kỳ lạ, sau khi cảm giác kỳ lạ ấy qua đi, anh cảm thấy khó chịu và không muốn thừa nhận. Lúc đó anh lạnh lùng nghĩ, cô có thích anh hay không cũng không quan trọng, dù sao anh cũng không thích cô.

Sau khi vào đại học, anh gặp đủ loại người, nhưng anh cũng không thể nói rõ vì sao mình lại luôn nghĩ đến cô.

Thế cho nên, có một năm nghỉ đông về nhà, Hứa Đình Ưu nói muốn làm mối cho anh và cô, ngoài miệng anh ghét bỏ, nhưng thật ra trong lòng lại loáng thoáng chờ mong.

Lúc đó anh mới biết, hình như mình thật sự đã thích cô…

Nhưng chuyện phát triển sau này cũng nằm ngoài dự liệu, thì ra lời thổ lộ của cô không phải là không tỉnh táo nói bậy.

Cô thực sự thổ lộ, chẳng qua đối tượng không phải là anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!